Hạng Diễm:..."
Hắn không muốn để ý đến nha hoàn này nữa, trực tiếp bảo nàng bưng Thần Kinh Diễm đến trước mặt, bắt đầu tu luyện.
Hạng Diễm kết ấn bằng ngón tay, nhắm mắt bắt đầu điều tức.
Thẩm Dao Chu liền nhân cơ hội dùng tia X quan sát hắn.
Hạng Diễm là đơn hỏa linh căn, ở đan điền của hắn có một viên cầu tròn màu đỏ rực treo ở chính giữa, giống như trái tim không ngừng đập, đồng thời kéo dài ra từng đường linh mạch, đây chính là linh căn.
Linh căn sẽ đem linh khí mà linh mạch hấp thụ chuyển hóa thành linh lực, sau đó lưu trữ trong đan điền, linh căn càng đơn nhất, tốc độ hấp thụ linh khí và tốc độ chuyển hóa linh lực càng nhanh.
Mà Hạng Diễm có lẽ là vì nguyên nhân nuốt linh hỏa, linh lực trên người hắn dường như đều mang theo ngọn lửa nhỏ, nhìn giống như dung nham chậm rãi chảy.
Hạng Diễm điều tức xong liền đặt lòng bàn tay lên trên Thần Kinh Diễm, lòng bàn tay hắn dường như có lực hút, Thần Kinh Diễm bắt đầu dị động, dưới sự an ủi của Thẩm Dao Chu nó vẫn bị hắn tách ra một đoàn lửa nhỏ, nuốt vào.
Trong mắt Thẩm Dao Chu, đoàn lửa đó theo linh mạch của Hạng Diễm đi thẳng về phía đan điền, mà trong linh mạch của hắn, đoàn lửa này không còn ôn hòa nữa, nó điên cuồng cướp đoạt hỏa linh lực trong linh mạch của Hạng Diễm, không ngừng lớn mạnh bản thân, ngang ngược xông thẳng trong linh mạch.
Hạng Diễm đương nhiên rất khó chịu, nhưng đối với hắn mà nói điều này đã sớm thành thói quen, hắn khống chế linh lực bao lấy ngọn lửa đi thẳng về phía đan điền.
Ngọn lửa dù mạnh mẽ đến đâu, dưới sự khống chế của hắn cũng giãy giụa ngày càng yếu ớt, cho đến khi tiến vào đan điền của hắn.
Ngay lúc này có thứ gì đó lóe lên, khi Thẩm Dao Chu nhìn lại, đã không còn gì nữa.
Linh hỏa tiến vào linh căn của Hạng Diễm, không ngừng bị hấp thụ luyện hóa, đợi đến khi luyện hóa xong, hỏa linh căn vốn đã rất tươi đẹp lại càng thêm sáng ngời, sau đó biên độ nhảy động lớn hơn một chút.
Thẩm Dao Chu đột nhiên lại nhìn thấy có thứ gì đó lóe lên một cái, còn chưa kịp để nàng nghĩ rõ ràng đây rốt cuộc là cái gì, biến cố đột nhiên xảy ra.
Hạng Diễm đột nhiên kêu thảm một tiếng, những giọt mồ hôi to như hạt đậu lập tức phủ kín toàn bộ khuôn mặt hắn, linh lực trong cơ thể hắn cũng có một khoảnh khắc hỗn loạn.
Mắt Hạng Diễm lập tức đỏ lên, gân xanh trên cổ và trên mặt cũng nổi đầy, cả người dường như trong nháy mắt mất đi lý trí, linh lực của hắn tụ tập ở lòng bàn tay, hình thành một đoàn linh hỏa gần như màu trắng.
Một luồng nhiệt kinh hoàng ập đến Thẩm Dao Chu, sát ý khủng khiếp khiến da gà nàng nổi hết cả lên.
Thần Kinh Diễm vốn còn hoạt bát, giờ như gặp phải khắc tỉnh, chui vào lòng nàng run rẩy.
Thẩm Dao Chu thầm chửi một tiếng nhưng căn bản không dám đụng vào đoàn linh hỏa kia, ôm Thần Kinh Diễm chạy ra ngoài. Mặc dù Lan Song cô cô đã nói Hạng Diễm không phải lần nào tu luyện cũng phát điên, nhưng Thẩm Dao Chu không tin vào thể chất xui xẻo của mình, đã sớm chuẩn bị sẵn phương án tệ nhất.
Vì vậy khi Hạng Diễm tập kích, nàng đã né tránh ngay lần đầu tiên.
Nhưng Hạng Diễm lúc này đã hoàn toàn mất lý trí, như một kẻ điên lao về phía nàng, ngọn lửa trong tay hắn bùng phát nhiệt độ kinh người, biến toàn bộ bãi huấn luyện thành lò hấp.