Mục lục
Ta Dựa Vào Y Thuật Tung Hoành Tu Tiên Giới
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chữa khỏi rồi sao? Ta sao lại không tin chứ?”

Tiếng cười đùa khựng lại.

Thẩm Dao Chu theo tiếng nhìn lại, thấy Bùi Trọng khoanh tay đi về phía nàng.

Uy áp của tu sĩ Hóa Thần kỳ rất mạnh mẽ, Thẩm Dao Chu đã sớm phát hiện ra hắn, chỉ là không nghĩ nhiều, cho rằng là người thân thích nào đó của nhà họ Thịnh, giờ xem ra kẻ đến không có ý tốt.

Bùi Trọng tùy ý đánh giá Thẩm Dao Chu: "Là ngươi nói đã chữa khỏi cho Thịnh Hoài Khanh?”

Thẩm Dao Chu còn chưa kịp nói gì, Bàng sư huynh và những người khác đã chắn trước mặt nàng, nghiêm túc nói: "Ngươi muốn làm gì?"

Bùi Trọng căn bản không để bọn họ vào mắt, chỉ nhìn vê phía Thẩm Dao Chu ở phía sau: "Ta chỉ tò mò ngươi là y tu của môn phái nào? Sao ta chưa từng nghe đến tên ngươi?"

Thẩm Dao Chu nhàn nhạt trả lời: "Không có môn phái."

Bùi Trọng cười lớn: "Thịnh gia chủ, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, loại lừa đảo này mà ngươi cũng dám tin sao?"

Đúng lúc này, Vân Tùng dẫn theo đệ tử chậm rãi đi vào: "Sơn Nam Vương đến thăm, tại hạ tiếp đón chậm trễ."

Bùi Trọng tuy kiêu ngạo nhưng không phải không có đầu óc, hắn có thể bắt nạt nhà họ Thịnh đã mất đi Thịnh Hoài Khanh, còn có Thẩm Dao Chu là tu sĩ tán tu không có môn phái, nhưng trước mặt Vân Tùng thì không thể không kiềm chế.

Bạch Lộc thư viện có đệ tử khắp thiên hạ, nếu thật sự gây ra chuyện gì, cho dù hắn là tu sĩ Hóa Thần kỳ cũng không có lợi lộc gì.

Dù không muốn, hắn cũng phải cung kính hành lễ với Vân Tùng: "Vân sơn trưởng khách sáo rồi."

Vân Tùng nói: "Thẩm y tu là khách quý của Bạch Lộc thư viện chúng ta, Sơn Nam Vương nói chuyện vẫn nên chú ý một chút."

Lời này rõ ràng là đang ủng hộ Thẩm Dao Chu, thậm chí còn có chút không khách sáo với Bùi Trọng.

Bùi Trọng không thể tin nổi nhìn ông ta, theo hắn thấy, Vân Tùng chẳng qua chỉ đến để hòa giải, nhưng một bên là tu sĩ Hóa Thần kỳ, một bên lại là không biết từ đâu chui ra, đứng về bên nào chẳng phải là điều hiển nhiên sao?

Nhưng Vân Tùng chẳng thèm để ý đến hắn, ngược lại còn tươi cười đi đến bên Thẩm Dao Chu: "Để Thẩm y tu hoảng sợ rồi."

Bùi Trọng: "222"

Hắn tổng cộng chỉ nói với Thẩm Dao Chu hai câu, tên kiếm tu bên cạnh nàng đã như lâm đại địch chắn trước mặt, hắn còn chưa nhìn thấy góc áo của đối phương, hoảng sợ cái nỗi gì?

Thịnh Hoài Ninh đã chạy đến bên cạnh Thẩm Dao Chu: "Thẩm y tu, ta có thể nhìn ca ca một chút không?”

Thẩm Dao Chu trầm ngâm: "Mặc dù linh căn không còn vấn đề gì nữa nhưng thân thể hắn vẫn rất yếu, ta tạm thời để hắn ở trong bí cảnh tĩnh dưỡng, bất quá gặp mặt một lát thì không sao." Nàng vừa dứt lời, Hoàng y tu cũng vội chen vào, có chút ngượng ngùng nói: "Sư phụ, cái kia... Đệ tử cũng từng xem bệnh cho Thịnh công tử nhưng không thể chữa khỏi, sư phụ y thuật cao siêu, đệ tử bội phục, không biết đệ tử có vinh hạnh được cùng vào xem tình hình của Thịnh công tử không..."

Thẩm Dao Chu gật đầu: "Được, vậy ba người các ngươi vào, những người khác thì thôi."

Cao Quân và những người khác mở miệng không nhanh bằng Hoàng y tu, lúc này chỉ có thể oán hận nhìn bọn họ theo Thẩm Dao Chu vào, không cam lòng nói: "Sư phụ, ta làm cho người đồ ăn vặt ngon lắm, bây giờ mang đến cho người!"

Ứng Xương phẫn nộ bất bình: "Lão già Hạc Trúc này quá tinh ranh rồi! Không ngờ trông ông ta có vẻ thật thà nhưng nịnh hót lại không để lại dấu vết..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK