Mục lục
Ta Dựa Vào Y Thuật Tung Hoành Tu Tiên Giới
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phó Sinh Hàn dường như cảm nhận được điều gì đó, dừng bước: "Ngươi làm sao vậy?”

Thẩm Dao Chu vẫn còn chút ngẩn người, khẽ nói: "Ta cảm thấy, ta hình như đã từng đến nơi này..."

Thẩm Dao Chu nhìn xung quanh, cảm giác khó chịu đó như bao trùm lấy nàng, như thể mọi bản năng đều muốn ngăn cản nàng tiến về phía trước, ngăn cản nàng bước lên con đường Bất Quy Lộ này.

Nhưng đồng thời, lại có một cảm giác mãnh liệt nói với nàng, chỉ cần cứ đi tiếp, nàng sẽ có thể nhìn thấy toàn bộ sự thật.

Hai cảm giác hoàn toàn trái ngược điên cuồng giằng xé Thẩm Dao Chu, khiến đầu nàng đau như muốn nổ tung.

Phó Sinh Hàn nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng hơn, hiếm khi lớn tiếng với nàng: "Tĩnh tâm!"

Lời hắn như tiếng chuông kinh chiều, đánh thẳng vào tâm can Dao Chu, khiến nàng bừng tỉnh.

Song, hai chân nàng bỗng chốc mềm nhũn, thân thể loạng choạng như sắp đổ nhào. Phó Sinh Hàn vội vàng đưa tay ra đỡ, đồng thời lấy trong người ra một viên Thanh Tâm Đan cho nàng uống.

Linh lực thuần khiết từ tay hắn theo huyệt đạo tiến vào kinh mạch nàng, tựa như dòng suối mát lành gột rửa tâm trí đang rối bời.

Phó Sinh Hàn dùng mu bàn tay lau đi giọt mồ hôi lạnh trên trán nàng, chậm rãi nói: "Bốn phía tường hoa viên này đều được trông Mê Tâm Hoa, người thường nếu không đủ định lực sẽ rất dễ bị lạc lối." Thẩm Dao Chu lúc này mới hoàn hồn, trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi mơ hồ.

Đợi nàng nghỉ ngơi một lát, Phó Sinh Hàn mới dìu nàng đứng lên: "Ngươi thấy sao rồi? Có thể tiếp tục đi được không?”

Thẩm Dao Chu khẽ gật đầu.

Nàng không dám để tâm trí mình phân tâm nữa, vội vàng nắm lấy tay Phó Sinh Hàn tiếp tục tiến về phía trước. Tuy không phải tiểu thư khuê các yếu đuối, nhưng có người đồng hành trên con đường vô định này, quả thật khiến người ta an tâm hơn rất nhiều.

Có lẽ bởi vì xung quanh quá mức yên tĩnh, tâm trí Thẩm Dao Chu lại bắt đầu d.a.o động, nàng sợ mình sẽ lại bị Mê Tâm Hoa ảnh hưởng, vì thế bèn lên tiếng phá vỡ sự im lặng.

"Ta cảm thấy con đường này giống như y giả chúng ta vậy, bước trên con đường không hồi kết, chỉ có thể kiên định với lựa chọn của bản thân."

Ban đầu nàng chỉ thuận miệng nói vậy, ai ngờ vừa dứt lời, sau khúc quanh xuất hiện một cánh cửa lớn.

Bước chân Thẩm Dao Chu khựng lại.

Phó Sinh Hàn còn tưởng nàng lại bị Mê Tâm Hoa ảnh hưởng, vội vàng quay đầu, bất ngờ nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Thẩm Dao Chu.

Phó Sinh Hàn nhìn theo ánh mắt nàng, quả nhiên thấy trên cánh cửa lớn kia có khắc những dòng chữ kỳ lạ.

Hắn không nhận ra những chữ này, nhưng Thẩm Dao Chu thì có.

Đây là... lời thê Hippocrates được viết bằng chữ LatinhI

Hippocrates là người đặt nên móng cho y thuật phương Tây, được người đời tôn xưng là "cha đẻ của y học”. Lời thê của ông là bài học vỡ lòng của bất kỳ bác sĩ nào.

Thẩm Dao Chu không ngờ chủ nhân động phủ này không chỉ là đồng hương, mà còn là người cùng hành nghề y với nàng!

Cùng lúc đó, những cảm xúc dồn nén trong lòng nàng như tìm được lối thoát, cuồn cuộn tuôn trào như cơn lũ dữ dội.

Xung quanh đột nhiên biến đổi, chờ đến khi nàng mở mắt ra, bản thân đã không còn ở trong động phủ nữa.

Nàng ngơ ngác nhìn đôi tay nhỏ bé của mình, sau đó nhéo mạnh một cái.

Đau quái

Giọt nước mắt bất giác lăn dài trên má, ngay sau đó, nàng được một vòng tay ấm áp ôm vào lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK