Mục lục
Ta Dựa Vào Y Thuật Tung Hoành Tu Tiên Giới
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng trên thực tế, những người này đều chỉ là nghiệt chủng, trừ khi bọn họ cả đời không tu luyện, nếu không thì bọn họ đều rất có khả năng thức tỉnh huyết thống ma tu, cuối cùng gây họa cho thế gian. Ngươi thử nghĩ xem, nếu một người như Phó Sinh Hàn trở thành ma tu thì sẽ gây ra tổn hại lớn đến mức nào?”

"Mọi người chỉ nhìn bề ngoài, cho rằng Thiên Vấn Các chúng ta tội không thể tha, nhưng nếu không có chúng ta, để mặc những người này tu luyện thành ma thì những người vợ con li tán, gia đình tan nát sẽ chỉ càng nhiều hơn. Chúng ta chỉ để bọn chúng phát huy nốt chút giá trị cuối cùng mà thôi. Chẳng lẽ chúng ta làm sai sao? So với chúng ta, chẳng lẽ không phải ma tu mới đáng hận nhất sao?"

Lời hắn nói rất có sức kích động, lại khéo léo chuyển hướng mâu thuẫn sang ma tu.

Nhưng Thẩm Dao Chu không hề bị hắn mê hoặc, chỉ thẳng thắn nói: "Ma tu có đáng hận đến đâu cũng không phải là lý do để các ngươi làm những chuyện như vậy, các ngươi chỉ mượn cái cớ này, dùng bọn họ để kiếm tiền mà thôi."

Phát hiện không lừa được Thẩm Dao Chu, Mộ Thiên Hồ cũng không còn giả vờ nữa: "Đúng, chúng ta không cao thượng, nhưng ta cũng không lừa ngươi, Phó Sinh Hàn quả thực là con trai của ma tu."

Hắn nói xong, vốn tưởng sẽ thấy sắc mặt Thẩm Dao Chu đại biến nhưng lại để hắn thất vọng rồi.

Thẩm Dao Chu nói: "Ta chỉ biết người ta quen biết là Phó Sinh Hàn, hắn là con của ai không liên quan đến ta, ta sẽ không vì những chuyện chưa xảy ra mà nghỉ ngờ bạn của mình."

Mộ Thiên Hồ không nhịn được cười: "Thẩm y tu hẳn là chưa từng tận mắt thấy sự đáng sợ của ma tu mới có thể ngây thơ như vậy!"

Thẩm Dao Chu nhíu mày.

Mộ Thiên Hồ nói: "Ma tu tàn nhẫn lạnh lùng, không có nhân tính, nơi nào chúng đi qua thì cỏ cây không mọc, mười sáu năm trước ma tu xâm phạm, không biết đã c.h.ế.t bao nhiêu người, lại lưu lại bao nhiêu nghiệt chủng, cho dù đã qua nhiều năm, thỉnh thoảng vẫn xuất hiện dấu vết của ma tu, nếu ta công bố tin tức này, Thẩm y tu cho rằng ngươi còn có thể giữ được mạng của Phó Sinh Hàn không?"

Thẩm Dao Chu: "Ngươi đang uy h.i.ế.p ta?"

Mộ Thiên Hồ cười nói: "Không, ta chỉ muốn hợp tác với ngươi."

Nói thật, Thẩm Dao Chu rất không muốn hợp tác với một người xảo trá như Mộ Thiên Hồ, nhưng Phó Sinh Hàn lại bị hắn nắm thóp, nàng chỉ có thể cẩn thận hỏi: "Ngươi muốn hợp tác thế nào?”

Mộ Thiên Hồ hỏi: "Ngươi hiểu biết bao nhiêu vê Thiên Vấn Các?"

Thẩm Dao Chu nói một cách thận trọng: "Các ngươi không phải dùng những đứa trẻ này làm vật chứa, nuôi dưỡng linh căn và Kiếm Cốt các loại, sau đó đem bán ra ngoài sao?"

Mộ Thiên Hồ lắc đầu: "Đây chỉ là bề nổi, thực tế thì đằng sau Thiên Vấn Các là Tàng Tượng Môn."

Thẩm Dao Chu lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng thực ra nàng đã sớm biết tin tức này từ Thẩm gia chủ.

Mộ Thiên Hồ cũng bị nàng lừa: "Tô Thanh Uẩn thế mà không nói với ngươi một tiếng nào sao?"

Thẩm Dao Chu nhún vai: "Trước kia ta chỉ là một phế vật ngũ linh căn, cho dù ta biết thì có ích gì?"

Mộ Thiên Hồ tạm thời chấp nhận cách nói này, tiếp tục nói: "Tô Thanh Uẩn là một trong những y tu có thiên phú nhất của Tàng Tượng Môn, năm đó nàng ta được bồi dưỡng để trở thành các chủ Thiên Vấn Các đời tiếp theo, hơn nữa vừa đến không lâu đã luyện chế ra Kiếm Cốt cực phẩm, cho nên các chủ đời trước đã sớm giao phó mọi chuyện cho nàng ta."

"Chỉ là không ai ngờ, Tô Thanh Uẩn cuối cùng lại phản bội chúng ta, hơn nữa nàng ta không chỉ bỏ trốn, còn hủy diệt hơn nửa Thiên Vấn Các, khối Kiếm Cốt cực phẩm đó cũng bị nàng ra mang đi, đưa vào trong cơ thể Phó Sinh Hàn.”

"Thiên Vấn Các bị đả kích rất thảm, những năm gần đây mới khôi phục được một chút khởi sắc, cũng không có dư lực để làm gì nàng ta, nhưng ta nghe nói, chuyện nàng ta phản bội khiến chưởng môn Tàng Tượng Môn rất tức giận, chỉ là năm đó không tìm được tung tích của nàng ta mới đành từ bỏ."

"Nếu bọn họ biết đến sự tồn tại của ngươi, chắc chắn sẽ không bỏ qua."

Thẩm Dao Chu: "Ý ngươi là, bọn họ sẽ đối phó với ta?"

Mộ Thiên Hồ hỏi ngược lại: "Nếu Thẩm y tu là chưởng môn Tàng Tượng Môn, ngươi sẽ dễ dàng bỏ qua sao?"

Thẩm Dao Chu: "Cho dù bọn họ lợi hại đến đâu thì cũng chỉ là một môn phái y tu mà thôi, có đáng sợ như vậy không?”

Mộ Thiên Hồ cười bí ẩn: "Thế thì ngươi đã quá coi thường Y Tu Minh Hội rồi." Nói xong câu này, hắn không nói thêm gì nữa.

Thẩm Dao Chu nghĩ đến chiếc hộp mà Tô Thanh Uẩn để lại cho nàng, xem ra không thể không mở ra được.

"Được, ngươi để ta cân nhắc thêm."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK