Mục lục
Ta Dựa Vào Y Thuật Tung Hoành Tu Tiên Giới
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bởi vì chỉ cần bí cảnh mở ra, lối vào sẽ có d.a.o động linh lực. Hơn nữa đây lại là Tuyệt Linh Địa nên càng rõ ràng hơn, trước đó những người này đang thăm dò lối vào bí cảnh, chẳng trách bí cảnh lại rung chuyển.

Cũng may có Yến Phi ở đây mới ngăn cản được bọn họ tìm thấy lối vào xông vào.

Bọn họ không phải không nhìn ra sự thật là gì, chỉ là mượn cái cớ này muốn chiếm đoạt bí cảnh trong tay Thẩm Dao Chu mà thôi.

Thật là vừa hèn hạ vừa vô sỉ.

Yến Phi chắn trước mặt Thẩm Dao Chu: "Lão già không biết xấu hổi Cướp đồ của tiểu cô nương nhà lành, còn giả vờ đường hoàng!"

"Ngươi!"

Trưởng lão kia tức giận đến đỏ mặt: "Nếu các ngươi không biết điều, vậy đừng trách chúng ta không khách sáo! Đánh!"

Yến Phi rút kiếm, vận chuyển linh lực, tùy thời chuẩn bị nghênh chiến.

Thẩm Dao Chu cũng một tay bùa chú, một tay kim gây mê, ai dám đến gần thì tặng cho một phần quà đôi thật to!

Nhưng ngay lúc này, một giọng nói lạnh lùng truyền đến.

"Ta xem ai dám bắt nạt người của Phá Nhạc Kiếm Tông chúng tai"

Hóa ra là Thẩm Túy An và những người khác đã kịp thời chạy đến.

Tuyệt Linh Địa này có lẽ chưa bao giờ náo nhiệt như vậy.

Sắc mặt của trưởng lão kia lập tức trở nên khó coi, xét về thực lực, bọn họ đương nhiên không bằng Phá Nhạc Kiếm Tông, nếu không cũng không đến nỗi thèm thuồng bí cảnh trong tay Thẩm Dao Chu như vậy.

Bây giờ có người của Phá Nhạc Kiếm Tông ở đây, muốn cướp bí cảnh từ tay Thẩm Dao Chu chắc chắn là không thể.

Bọn họ chỉ có thể nuốt cục tức vào bụng, tìm cách rút lui: "Người của Phá Nhạc Kiếm Tông các ngươi đông đảo, coi như chúng ta nhận tội! Nhưng Phó Sinh Hàn g.i.ế.c chưởng môn của chúng ta là sự thật, đây là chuyện nội bộ của môn phái chúng ta, tự có môn quy giải quyết, các ngươi giữ người không trả lại, như vậy có hợp quy củ không!"

Thẩm Túy An có chút khó xử.

Hắn có thể bảo vệ Thẩm Dao Chu và Yến Phi, nhưng Phó Sinh Hàn đích thực là người của Thái Sơ Kiếm Tông, bọn họ muốn đưa Phó Sinh Hàn về là lẽ đương nhiên, không ai có thể bắt bẻ được.

Nếu hắn vẫn là Thẩm Túy An của ngày trước, tự nhiên có thể không kiêng nể gì mà bênh vực Thẩm Dao Chu.

Nhưng bây giờ sau lưng hắn là cả Phá Nhạc Kiếm Tông.

Là người đứng đầu Kiếm Tông, phải cân nhắc nhiều chuyện hơn, ngược lại lại có nhiều bất tiện hơn. Nếu bọn họ là người đầu tiên phá vỡ quy củ thì ảnh hưởng sẽ quá lớn, không ai có thể gánh vác nổi trách nhiệm này.

Thẩm Dao Chu đương nhiên cũng biết nỗi lo của Thẩm Túy An.

Nhưng nàng cũng hiểu, mặc dù ca phẫu thuật của Phó Sinh Hàn đã thành công nhưng tình trạng hiện tại của hắn không tốt, nếu thực sự bị bọn họ đưa về, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Nàng nhàn nhạt nói: "Chuyện này liên quan gì đến Phá Nhạc Kiếm Tông! Phó Sinh Hàn hiện tại là bệnh nhân của ta, ta không cho phép thì không ai có thể đưa hắn đi khỏi đây!"

Trưởng lão kia nghe xong, không nhịn được cười khẩy: "Thật là buồn cười, ngươi nói không cho đưa đi thì không cho đưa đi sao? Một y tu nho nhỏ, khẩu khí không nhỏ."

Thẩm Dao Chu lại không hề hoảng hốt: "Y tu nho nhỏ đúng là không đáng kể, nhưng nếu y tu này có thể tu bổ đan điền vỡ nát thì có tư cách thương lượng điều kiện với các ngươi không?"

Lời của nàng đã gây ra sóng gió trong cả Thái Sơ Kiếm Tông.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK