Thịnh Hoài Khanh cười nhẹ: "Gần đây ta đúng là có việc phải đến Bạch Lộc thư viện một chuyến, nếu ngươi không ngại thì đi cùng ta nhé."
Giải Thương: "Không ngại, đương nhiên không ngại!"
Hắn nói xong lại có chút do dự: "Thịnh huynh, có một câu ta không biết nên nói hay không... Thôi, ta vẫn nói vậy, vị Thẩm y tu này quả thực có chút thủ đoạn thần bí khó lường, bệnh của huynh, có lẽ nàng có thể chữa được."
Thực ra sau khi Giải Thương kể xong những chuyện về Thẩm Dao Chu, Thịnh Hoài Khanh đã có chút động lòng, chỉ là hắn thường không biểu lộ cảm xúc ra ngoài nên Giải Thương không nhìn ra.
Hắn chậm rãi nói: "Lời đề nghị của Giải huynh, ta sẽ cân nhắc kỹ càng."
Ngày hôm sau, Thịnh Hoài Khanh liên dẫn Giải Thương đến Bạch Lộc thư viện.
Vân Tùng giao cho Văn Nhân Nghiên phụ trách việc này, vì vậy Văn Nhân Nghiên vẫn luôn ngoan ngoãn chờ Thịnh Hoài Khanh đến, chỉ là hắn không ngờ Thịnh Hoài Khanh lại bình tĩnh đến vậy, hắn đợi mấy ngày mới cuối cùng cũng đợi được người.
Hàn huyên xong, Văn Nhân Nghiên liên dẫn bọn họ đi bái kiến Vân Tùng.
Bạch Lộc thư viện và Thịnh gia vẫn luôn có quan hệ tốt, Thịnh gia cũng có không ít đệ tử xuất thân từ Bạch Lộc thư viện, đáng tiếc là đời này của Thịnh gia chỉ có Thịnh Hoài Khanh theo con đường văn đạo, Bạch Lộc thư viện không ngại hắn không thể tu luyện, nhưng chính Thịnh Hoài Khanh đã từ chối, trở về tiếp quản gia nghiệp.
Mặc dù vậy, Vân Tùng và những người khác cũng rất khó có ác cảm với hắn, trong mắt bọn họ, bát diện linh lung vốn không phải là một từ hay, nhưng nếu người đó là Thịnh Hoài Khanh thì chính là chu đáo và chân thành.
Ngay cả Văn Nhân Nghiên cũng không thể không thừa nhận, có những người có lẽ trời sinh đã được mọi người yêu mến.
Thịnh Hoài Khanh cũng không đợi hắn mở miệng đã hỏi thăm về Thẩm Dao Chu.
Văn Nhân Nghiên nói: "Thẩm y tu lúc này hẳn là đang phẫu thuật, hay là ta dẫn các ngươi đi tham quan Bạch Lộc thư viện trước, lát nữa đợi nàng phẫu thuật xong rồi hãy qua."
Giải Thương đã sớm không chờ được nữa, thiếu chút nữa đã nói ra "Ta không xem thư viện gì hết, ta bây giờ chỉ muốn gặp Thẩm y tu", may mà Thịnh Hoài Khanh ngăn hắn lại: "Văn Nhân huynh, ta và Giải huynh cũng rất tò mò về cái gọi là phẫu thuật của Thẩm y tu, không biết có thể xem thử không?”
"Không được." Văn Nhân Nghiên nói: "Thẩm y tu có yêu cầu, trong lúc phẫu thuật không được phép người không liên quan quấy râầy."
"Là ta đường đột." Thịnh Hoài Khanh: "Vậy chúng ta cứ đợi ở bên ngoài, nếu huynh không ngại, có thể kể cho chúng ta nghe về Thẩm y tu không?”
Giải Thương vội vàng nói: "Đúng vậy đúng vậy, chúng ta không sợ chờ đâu."
Văn Nhân Nghiên do dự một lát: "Được rồi."
Sau đó hắn dẫn hai người đi về phía phòng phẫu thuật. Mấy ngày nay Vân Tùng vẫn luôn phái người đi tìm cấm địa của Tàng Tượng Môn, Thẩm Dao Chu và những người khác liền rảnh rỗi, vì vậy Thẩm Dao Chu thuận thế tiếp tục hành nghề y, vừa suy nghĩ về tình trạng bệnh của Thịnh Hoài Khanh, vừa làm phẫu thuật.
Vì vậy, Vân Tùng còn đặc biệt dành cho bọn họ một khoảng sân lớn.
Văn Nhân Nghiên dẫn bọn họ đến, bên ngoài đã vây quanh không ít đệ tử muốn cầu y, thậm chí còn có người dẫn theo cả thân hữu, nhất thời cửa đông như chợ, vô cùng náo nhiệt.