Mục lục
Ta Dựa Vào Y Thuật Tung Hoành Tu Tiên Giới
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Thôi đi." Thẩm Dao Chu lắc đầu: "Dù sao cũng chỉ là suy đoán của ta, lỡ như làm oan uổng người ta thì không tốt."

Tử Chỉ Âm đáp: "Vậy ngươi nói với Hoàng y tu đi, ông ta trầm ổn, không lắm lời giống như Cao Quân, lỡ có chuyện gì, ông ta cũng có thể phát hiện kịp thời."

Thẩm Dao Chu gật đầu đồng ý.

Nàng cũng rất muốn biết, rốt cuộc là vị cao nhân nào đã che giấu linh căn cho Minh Tử Đạm.

Minh Tử Du kéo đệ đệ đến một góc vắng vẻ, sau đó vung tay tạo kết giới cách âm.

Minh Tử Đạm ngạc nhiên hỏi: “A tỷ, tỷ làm sao vậy?"

Minh Tử Du hận không thể gõ vào trán hắn: "Cẩn thận lời nói việc làm! Cẩn thận lời nói việc làm! Ngươi muốn ta phải khắc sáu chữ này lên trán ngươi mới vừa lòng sao? Lúc đầu ta không nên mềm lòng cầu xin cho ngươi, để ngươi cùng ta đến Bạch Lộc thư viện! Ngươi ngoan ngoãn ở nhà, ta không biết sẽ bớt lo lắng được bao nhiêu chuyện!"

Minh Tử Đạm đưa tay sờ trán, có chút ngượng ngùng: "Ta... Ta chỉ là nhất thời không nhịn được..."

Minh Tử Du muốn nổi giận, nhưng nhìn thấy ánh mắt nịnh nọt của hắn lại không nỡ trách mắng.

Gia tộc nàng ta vốn là thế gia của Lan quốc, cha mẹ chỉ có hai người con là nàng ta và đệ đệ, mà đệ đệ vừa sinh ra đã là dược nhân, bọn họ sợ hắn bị quý tộc hoặc quốc chủ bắt đi, coi như công cụ gánh chịu thương thế nên vẫn luôn giấu hắn thật kỹ ở nhà.

Minh Tử Du là trưởng nữ, phải kế thừa gia nghiệp, cha mẹ đối với nàng ta yêu cầu rất nghiêm khắc, nàng ta cũng rèn luyện được tính cách suy nghĩ chu toàn.

Còn Minh Tử Đạm thì định sẵn cả đời phải trốn ở trong phủ, người nhà thương hắn, tự nhiên sẽ nuông chiều hơn một chút, tính cách cũng trở nên ngây thơ hấp tấp hơn.

Hai năm trước, cha mẹ đã có được một lọ Trấn Linh Đan, nghe nói có thể che giấu sự khác thường của linh căn Minh Tử Đạm, không để người khác phát hiện ra thân phận dược nhân của hắn.

Bọn họ đã thử rất lâu, cuối cùng mới xác định được công dụng của lọ đan dược này, lúc này mới miễn cưỡng đồng ý cho Minh Tử Đạm ra ngoài.

Minh Tử Đạm liền nài nỉ muốn cùng Minh Tử Du đến Bạch Lộc thư viện cầu học, Minh Tử Du bị hắn làm phiên không còn cách nào khác, chỉ có thể đồng ý với hắn, ai ngờ mới nhập học được mấy ngày, hắn đã gây ra không ít chuyện.

Minh Tử Du nhấn mạnh: "Thẩm Dao Chu ta đã nghe nói qua, trước đây có một đứa trẻ suýt bị kẻ lừa đảo hủy hoại linh căn, chính nàng ấy đã ra tay cứu giúp, ngay cả Thịnh đại công tử vốn là phế vật không thể tu luyện, cũng là nàng ấy chữa khỏi, nghe nói bây giờ đã là thiên linh căn, một y tu lợi hại như vậy, biết đâu đã nhìn ra điều gì! Vạn nhất nàng ấy phát hiện ra thân phận thực sự của ngươi thì phải làm sao?"

Minh Tử Đạm chớp chớp mắt: "Nhưng nàng ta đã cứu dược nhân kia mài Nàng là người tốt!"

Minh Tử Du: "..." Nàng ta cười lạnh: "Vậy thì sao?”

Minh Tử Đạm còn muốn giải thích, Minh Tử Du đã quay người đi ra ngoài: "Thôi vậy, ta sẽ truyền hạc giấy cho cha mẹ, ngươi vẫn nên về nhà đi."

"A tỷ!" Minh Tử Đạm kinh hãi, ôm chặt lấy cánh tay tỷ tỷ: "Ta sai rồi, ta không dám nữal"

Minh Tử Du bất lực thở dài: "Ngươi vẫn không biết được mức độ nghiêm trọng của chuyện này, dược nhân đối với những quý tộc kia chính là con thỏ trong mắt đại bàng, thân phận của ngươi một khi bị bại lộ, chúng ta căn bản không thể bảo vệ được ngươi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK