Nói rồi, hắn chỉ vào nữ tu vừa bước vào Vũ Y Phường, kinh hô: "Chết tiệt! Cô nương kia các ngươi thấy không! Mỹ nhân kìa!"
Đối phương như có linh tính, quay đầu nhìn bọn họ.
Phạm Liệt đột nhiên rùng mình, giật tay bằng hữu mình xuống: "Mau buông ra! Đừng để nàng nhìn thấy!"
Bằng hữu: "?2?"
Phạm Liệt: Ôi trời ơi! Tại sao, tại sao chứ! Ta đã đến thành Minh An mà vẫn không thoát khỏi mụ phù thủy này!
Mặc dù đã phẫu thuật xong nhưng cơn ác mộng vẫn chưa kết thúc, mỗi đêm khi chìm vào giấc ngủ, hắn như một chú cừu non chờ bị giết, nằm trên bàn phẫu thuật chờ Thẩm Dao Chu đi tới, lạnh lùng nói “Đại lang, uống thuốc đi"
Thật sự quá đáng sợi!
Hai người họ làm ầm ï khiến Từ Chỉ Âm và những người khác chú ý.
Từ Chỉ Âm có chút không vui nhưng vẫn giả vờ dịu dàng, nói với Phạm Liệt: "Phạm công tử có ý kiến gì vê kế hoạch của chúng ta không?”
Phạm Liệt: "Hả?" Thường Diệp cười lạnh: "Phạm Liệt, chẳng phải ngươi chỉ muốn thể hiện trước mặt Từ tiên tử sao? Giả vờ cái gì!"
Bằng hữu của Phạm Liệt không nhịn được nữa: "Ngươi nói chính ngươi sao! Vừa nãy chúng ta đang thảo luận về cô nương xinh đẹp vừa bước vào Vũ Y Phường!"
Chuyện Phạm Liệt si mê Từ Chỉ Âm không phải là bí mật, không ai tin hắn thực sự nhìn trúng cô nương xinh đẹp nào, chỉ cho rằng hắn cố tình nói vậy để Từ Chỉ Âm ghen tuông mà thôi, ngay cả Từ Chỉ Âm cũng nghĩ như vậy.
Bằng hữu hắn nói không lại bọn họ, chỉ có thể đẩy Phạm Liệt: "Ngươi nói đi!"
Phạm Liệt vô lực nói: "Không..."
Thường Diệp nói bóng gió: "Dù sao chúng ta cũng phải đến Vũ Y Phường để điều tra, hay là cứ đi luôn đi, tiện thể xem thử cô nương xinh đẹp mà Phạm công tử nhắc đến rốt cuộc đẹp đến mức nào!"
Phạm Liệt ra sức từ chối, nhưng hắn càng từ chối thì mọi người càng tin rằng hắn cố tình nói cho Từ Chỉ Âm nghe, cuối cùng bị mọi người kéo vào Vũ Y Phường.
Vừa vào, hắn đã cảnh giác nhìn quanh một lượt, không thấy bóng dáng Thẩm Dao Chu đâu, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngô quản sự đã ra nghênh đón: "Chư vị thượng tiên, cửa hàng chúng ta có đủ loại pháp y, còn có trang sức đi kèm, nếu các vị có nhu cầu gì cứ việc hỏi tiểu nhân."
Thường Diệp chế nhạo Phạm Liệt, cố ý hỏi: "Ta muốn hỏi cô nương xinh đẹp vừa mới vào đây đâu rồi?"
Ngô quản sự sắc mặt nghiêm nghị: "Tiên sinh nói đùa, vừa rồi không có cô nương nào vào đây cả."
Thường Diệp: "Phạm Liệt, ngươi giả vờ..."
Hắn còn chưa nói hết lời, Thẩm Dao Chu vừa vặn từ phòng trong đi ra: "Ngô thúc, còn thiếu một thứ, ngươi nhớ giúp ta hỏi thăm."
Hiện trường lập tức im lặng.
Thường Diệp há hốc mồm, không nói nên lời.
Chỉ cần có mắt là có thể nhìn ra, Thẩm Dao Chu và Từ Chỉ Âm ai đẹp hơn.
Mặt Từ Chỉ Âm đỏ bừng, sự im lặng lúc này như một cái tát vào mặt nàng ta.
Thẩm Dao Chu chỉ tùy ý liếc nhìn bọn họ, định rời đi.
Phạm Liệt không dám thở mạnh, cầu nguyện nàng mau chóng rời đi.
Nhưng lại có người cố tình gây sự với hắn, Thường Diệp chặn Thẩm Dao Chu lại: “Đợi đã..."