Một mỹ nữ khác trên sô pha, nhìn thấy một màn này đều bị dọa choáng váng.
Hai người da đen kia, vừa nhìn đã biết vô cùng mãnh liệt.
May mắn người bị kéo đi không phải là nàng, nếu không, chỉ sợ đêm nay sống không nổi.
Lúc này, Tằng Kiến cuối cùng cũng bước vào phòng riêng.
"Chuyện là… Kiệt thiếu gia, Tô Anh không phải người bồi rượu, chỗ này của ta mỹ nữ rất nhiều, ngài chọn một người khác được không?” Tằng Kiến đầu đầy mồ hôi nói.
Hiển nhiên, hắn vừa rồi đã biết được thân phận của vị Kiệt thiếu này.
Đây là một vị tiểu vương gia đến từ kinh đô!
Bởi vậy vừa rồi lúc hắn tới nhìn thấy người tình trước đó của mình bị hai vệ sĩ da đen kia kéo đi.
Dù Liễu Khiết khàn giọng cầu cứu, hắn lại chỉ dám làm bộ như không nhìn thấy.
Một tiểu vương gia của đế đô, ai dám trêu chọc đây?
"Ha ha, làm việc trong quán bar, ngươi lại bảo không bồi rượu? Đang đùa ta à?” Âu Dương Kiệt tát vào mặt Tằng Kiến.
Tằng Kiến thiếu chút nữa bị tát ngã xuống đất, nhưng không dám nói thêm gì.
Trong lòng càng cực kỳ buồn bực. Nếu biết Tô Anh sẽ bị vị đại thiếu gia này coi trọng, đánh chết hắn cũng không dám mời Tô Anh tới hỗ trợ.
Hôm nay Tằng Kiến biết sẽ có đại nhân vật đến đây.
Vì để chiêu đãi thật tốt nên hắn đã đem tất cả các em gái chất lượng cao đang nghỉ phép đều gọi tới.
Cuối cùng còn không yên tâm, lại nhẹ giọng mời gọi Tô Anh tới. Để cô ấy nhảy mấy bài.
Trước kia Tô Anh nhảy trong Hồng Lãng là vì để kiếm sống.
Nhưng bây giờ thì khác, là hưởng thụ. Cho nên, Tô Anh liền đáp ứng.
Nhưng không nghĩ tới, vị đại thiếu gia kia liếc mắt một cái liền nhìn trúng Tô Anh.
Muốn cùng Tô Anh ôm ấp nhảy múa, kết quả là bị Tô Anh tát cho một cái thật mạnh.
"Quan trọng là… vì Tô Anh là em gái của Lâm Hiên.”
Tằng Kiến không còn cách nào khác ngoài việc báo danh Lâm Hiên ra. Hy vọng có thể dùng danh tiếng của Lâm Hiên chấn động Âu Dương Kiệt.
Nhưng Âu Dương Kiệt nghe vậy lại tát vào mặt Tằng Kiến.
“Ta chưa từng nghe qua Lâm Hiên hay không Lâm Hiên. Ta chỉ biết hôm nay ta muốn cô ta đến đây, thì nhất định phải đến đây. Hiểu không?” Âu Dương Kiệt ngạo nghễ nói.
Dù sao cũng là từ đế đô tới, hắn không thèm để bất cứ ai vào mắt như vậy cũng rất bình thường.
Tằng Kiến bất đắc dĩ. Chỉ đành gọi điện thoại cho Lâm Hiên cầu cứu.
Bất kể là Lâm Hiên hay là Âu Dương Kiệt này, hắn là đều không đắc tội nổi.
“Quên đi, ngươi không gọi người tới đúng không, ta tự mình đi!” Âu Dương Kiệt nháy mắt với mấy gã vệ sĩ da đen trong phòng.
Âu Dương Kiệt này cũng đủ phô trương, chỉ riêng vệ sĩ da đen cũng có mười mấy người.
Lúc này, Tô Anh đang nói chuyện với mọi người trong phòng thay đồ. Đột nhiên, Âu Dương Kiệt mang theo mấy vệ sĩ da đen xông vào.
Lúc này trong phòng thay đồ có không ít chị em đang thay quần áo. Nhất thời sợ tới mức hét ầm lên. Vội vàng muốn mặc quần áo lại.
“Hét cái gì mà hét? Lão tử cũng không phải chưa từng xem qua!”
Âu Dương Kiệt quát lạnh một tiếng, nói với các cô gái đang cuống quít muốn mặc quần áo:
"Không được động đậy. Có thể bị lão tử nhìn, là phúc khí của các ngươi.”
Nhưng đám người không nghe vào, theo bản năng liền muốn đem quần áo mặc xong.
“Số 2, ai động một chút, lập tức giết!” Âu Dương Kiệt lớn tiếng nói.
“Vâng, Kiệt thiếu!”
Phía sau Âu Dương Kiệt, một vệ sĩ áo đen gần hắn nhất rút súng ra.
Bang bang bang!
Ngay sau đó, vệ sĩ số 2 bắn liên tiếp vài phát. Đem những người còn đang mặc quần áo kia trực tiếp bắn chết.
Nhìn thấy cảnh này, các cô gái còn lại đề cực kỳ hoảng sợ, quần áo mặc được một nửa, cũng không dám nhúc nhích.
Âu Dương Kiệt lúc này mới lộ ra nụ cười hài lòng.
Hồng Lãng là một quán bar tương đối lớn ở Giang Đô. Do đó, phòng thay đồ cũng rất lớn. Lúc này trong phòng thay đồ, có ít nhất năm sáu mươi cô gái.
Các nàng duy trì động tác thay quần áo, thoạt nhìn như hoàn yến, đẹp không gì sánh được.
Nhưng ánh mắt Âu Dương Kiệt cũng không có rơi vào trên người các nàng.
Mà là rơi vào trên người Tô Anh.
Gái đẹp có ngàn vạn người nhưng hắn đêm nay độc sủng người này.
“Ngươi không cần làm bậy, vừa rồi là ta đánh ngươi, cứ tới tìm ta.” Tô Anh cắn môi, trừng mắt nhìn Âu Dương Kiệt.
“Ha ha, ta đương nhiên là tới tìm em rồi.” Âu Dương Kiệt cười hắc hắc.
Hắn tùy tiện ngồi trên ghế trong phòng thay đồ, sau đó nói với Tô Anh:
"Em gái, vừa rồi em nhảy múa không tệ, hiện tại lại nhảy cho đại gia ta xem đi!”
“Bây giờ không phải là giờ làm việc, tại sao tôi phải nhảy!" Tô Anh lạnh mặt nói.
"Không nhảy?" Âu Dương Kiệt nháy mắt với số 2.
Số 2 trực tiếp giơ súng bắn chết một chị gái mặc quần áo đến một nửa.
Rồi sau đó số 2 lại giơ súng định bắn thêm một cô gái trẻ.
“Được, tôi nhảy!” Tô Anh rốt cục thỏa hiệp.
Mặc dù Tô Anh rất không muốn, nhưng cô chỉ có thể đứng dạy, nhảy đại một vài động tác.
“Điệu nhảy này không đẹp. Em gái, ngươi có thể múa cột không?”
Âu Dương Kiệt chỉ xem một lát, sau đó có chút mất hứng nói.
“Không!” Tô Anh lạnh mặt đáp.
“Không? Vậy ngươi có thể học!” Âu Dương Kiệt ha hả nói.
"Tôi không... Được rồi, tôi sẽ học!"
Tô Anh vốn muốn nói không học, nhưng nhìn thấy số 2 lại nâng súng lên, đành phải nói như thế.
“Các ngươi ai biết, qua dạy cho cô ấy đi.” Âu Dương Kiệt nói với các cô gái trong phòng thay đồ.
Trong phòng thay đồ này có một số ống thép, thường được các cô gái sử dụng để luyện tập.
“Tôi, tôi biết…” Một cô gái trẻ xinh đẹp run rẩy nói.
"Ngươi phải dạy cô ấy thật tốt đó, nếu không…”
Âu Dương Kiệt cầm khẩu súng lục từ trong tay số 2, họng súng trượt trên người cô gái xinh đẹp kia.
Chẳng mấy chốc, cô gái trẻ bắt đầu dạy học.
Không thể không nói, kỹ thuật của cô gái trẻ này cũng không tệ lắm.
Mặc dù trong lòng cực kỳ sợ hãi. Nhưng vẫn thể hiện kỹ thuật cao siêu.
Hơn nữa dáng người của cô cực tốt, mỗi một động tác, đều phi thường có tính thưởng thức.
“Đến phiên ngươi, biểu diễn cho thật tốt nhé. Ngươi nhảy sai một động tác, ta liền giết một người.” Âu Dương Kiệt trên mặt nở nụ cười mê người đe dọa Tô Anh.
Sau khi nghe những lời này, tất cả các cô gái trẻ có mặt đều run lên vì sợ hãi.
Người khác chính là vũ công chuyên nghiệp, Tô Anh chỉ nhìn một lần, làm sao có thể học hết được. Nhưng họ không dám nói gì cả.
Âu Dương Kiệt này quả thực chính là ma quỷ.
Mạng người ở trước mặt hắn, ngay cả cỏ rác cũng không bằng.
Tô Anh hít sâu một hơi.
Mặc dù rất khó để ghi nhớ nhiều động tác cùng một lúc, nhưng cô chỉ có thể thành công chứ không thể thất bại.
May mắn thay, cô học khoa múa, mặc dù chưa từng thử múa cột, nhưng nền tảng vẫn có. Sẽ không phải hoàn toàn không múa được.
Mà lúc này, Lâm Hiên rốt cuộc cũng đã tiến vào Hồng Lãng.
"Em gái của ta đâu!" Lâm Hiên nắm lấy cổ áo Tằng Kiến, giận dữ hỏi.
Vừa rồi Tằng Kiến không có theo vào trong phòng, nhưng hắn vẫn luôn ở bên ngoài quan sát, lúc này mới run giọng nói:
"Cô ấy, cô ấy bị Kiệt thiếu gọi đến múa cột..."