Lâu Kim sửng sốt vài phút khi nghe Lâu Mãn Nguyệt nói vậy, lúc này mới nói: "Thằng nhóc giỏi lắm, rất giỏi, vậy mà có thể khiến cho con gái của ta động tâm, con gái của ta nổi danh là tâm địa sắt đá."
Nhiều năm như vậy, cũng không phải không có ai theo đuổi Mãn Nguyệt.
Nhưng Lâu Mãn Nguyệt đều cự tuyệt.
Mọi người đều biết cô ấy đang chờ một người.
Khi còn chưa thể chờ đợi được nam nhân đó.
Khi còn chưa nhận được câu trả lời cô ấy muốn.
Cô ấy sẽ không chấp nhận bất cứ ai.
Nhiều anh tài tuấn kiệt như vậy cũng không thể đả động đến Mãn Nguyệt.
Mà Lâm Hiên cũng chỉ là một thằng nhóc hai mươi tuổi.
Thế mà bắt được trái tim của Lâu Mãn Nguyệt.
Điều này thực sự khiến Lâu Kim cảm thấy khiếp sợ.
Nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của Lâu Kim, Lâm Hiên thầm nói ngươi khiếp sợ cái cọng lông ấy.
Ta có sốc hơn không đây này!
Lâm Hiên không phải kẻ ngốc, hắn đương nhiên biết ý đồ của Lâu Mãn Nguyệt.
Lúc này hắn gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, ta và Mãn Nguyệt đã sớm ở bên nhau."
"Vậy ngươi còn gọi nó là tiền bối?" Lâu Kim hồ nghi nói.
Dù sao, lúc trước Lâm Hiên gọi hắn là chú Lâu, còn gọi Lâu Mãn Nguyệt là tiền bối, hắn luôn cảm thấy có chút quái lạ.
"Khụ khụ, không thể gọi vậy sao?" Khóe miệng Lâm Hiên giật giật.
"Thật ra cũng không phải không thể, nhưng làm sao ta biết được thằng nhóc ngươi có phải thật lòng với tiểu Nguyệt nhà ta hay không?" Lâu Kim nhíu mày nói.
"Đương nhiên là thật lòng, còn thật hơn cả thật!" Lâm Hiên gật đầu giống như gà mổ thóc.
Vì giúp Lâu Mãn Nguyệt giải quyết phiền toái, hắn cũng bất chấp tất cả.
Đương nhiên, chủ yếu là trở thành tình nhân của Lâu Mãn Nguyệt, cho dù là giả, thì cũng rất sảng khoái.
"Tiểu tử, miệng nói không có bằng chứng, ngươi phải chứng minh!" Lâu Kim híp mắt nói, ánh mắt liếc Lâu Mãn Nguyệt một cái.
Hiển nhiên, hắn không chỉ không tin Lâm Hiên.
Còn không tin Lâu Mãn Nguyệt.
Dù sao trong ấn tượng của hắn, Lâu Mãn Nguyệt là một cục đá.
Lâu Mãn Nguyệt có người yêu, không khác gì cục đá nở hoa.
Bằng chứng... Chuyện này chứng minh thế nào?
Điều này thật sự khiến Lâm Hiên thấy khó khăn.
Nhưng mà lúc này, Lâu Mãn Nguyệt đột nhiên đi tới
trước mặt Lâm Hiên, ôm lấy cổ Lâm Hiên, chợt dán môi lên.