Cũng không phải một đòn vừa rồi của Lôi Viêm làm cho nàng bị thương.
Một đòn vừa rồi của Lôi Viêm căn bản không tạo thành thương tổn gì cho nàng.
Lý do nàng không thể đứng dậy là vì nàng biết, người nam nhân này lại trở nên mạnh mẽ hơn.
Hai mươi mấy năm trước, nam nhân này có thực lực dễ dàng giế t chết Chiến Thần.
Hiện giờ, hai mươi năm trôi qua, hắn quả nhiên trở nên mạnh mẽ hơn.
Cho dù là võ giả thế tục, trải qua hai mươi mấy năm tu luyện, cũng sẽ trở nên mạnh hơn rất nhiều.
Huống chi, nam nhân này đến từ Ẩn tộc!
Hiển nhiên, hiện tại Lôi Viêm đã đạt tới độ cao khiến cho võ giả bình thường cũng không thể hiểu được.
Vì để cho Âu Dương Băng Tình nhận ra thực lực chênh lệch, Lôi Viêm lại đánh ra một đòn.
Khách sạn Âu Dương Băng Tình đang ở trực tiếp sụp đổ!
Người này... Chính là cường giả đến từ Ẩn tộc!
"Lôi đại nhân, chúng ta làm như vậy sẽ không khiến cho gia tộc bất mãn chứ?" Tùy tùng của Lôi Viêm nhìn thấy một màn này bèn nhíu mày nói.
Tuy rằng giá trị võ lực của Ẩn tộc vượt xa võ giả trong thế tục.
Võ lực đỉnh phong trong mắt võ giả thế tục, vẻn vẹn cũng chỉ là điểm bắt đầu đối với bọn họ mà thôi.
Nhưng mỗi một thành viên Ẩn tộc tựa hồ đều tuân theo một luật bất thành văn, đó là tận lực không ảnh hưởng tới thế tục.
Nếu gây ảnh hưởng quá lớn còn có thể bị gia tộc trừng phạt.
Ví dụ như Lôi Viêm lúc trước.
Hắn xâm hại Âu Dương Băng Tình, giết phụ thân Âu Dương Băng Tình.
Hắn đã bị gia tộc nhốt ba năm.
Lần này, Lôi Viêm trực tiếp làm khách sạn sụp đổ.
Trong khách sạn này có không ít người.
Họ cứ thế trực tiếp bị chôn sống!
Mặc dù hai mươi năm trôi qua, trên người Lôi Viêm cũng không lưu lại quá nhiều dấu vết năm tháng.
Âu Dương Băng Tình nhìn nam nhân này tựa hồ không khác hai mươi năm trước là bao.
Nếu như phải có khác biệt, vậy đó hẳn là loại cảm giác không coi ai ra gì trên người nam nhân này càng nồng đậm hơn trước.
Lôi Viêm liếc mắt nhìn người tùy tùng kia, khinh thường nói: "Giết mấy người bình thường mà thôi, không cần để ý."
Hiển nhiên, trong mắt người Ẩn tộc, người thường không khác gì với con kiến hôi.
Muốn giết thì giết.
"Âu Dương Băng Tình, hai mươi mấy năm trôi qua rồi mà ngươi vẫn đẹp như vậy. Không, còn trưởng thành quyến rũ hơn hai mươi năm trước nha!" Ánh mắt Lôi Viêm rơi vào trên thân hình tinh xảo của Âu Dương Băng Tình.
Mặc dù chỉ bị giam giữ trong ba năm.