Thần tiên cũng không cứu được!
Đây là nhận thức của tất cả mọi người.
Hiển nhiên, từ trạng thái của Sơ Nguyệt, liền biết Sơ Nguyệt nhất định là đã sử dụng loại độc dược cấm kỵ này.
Loại độc dược này, ngay cả Sơ Nguyệt thì cũng cần tốn chút sức lực mới có thể lấy được.
Xem ra, Sơ Nguyệt hẳn là đã sớm lên kế hoạch, muốn dùng Tang Nữ Hương để gi ết chết Lâm Hiên rồi.
“Thực xin lỗi, là tôi hại cô!” Tây Môn Vô Song lệ rơi đầy mặt.
"Lâm thiếu, đã xảy ra chuyện gì?" Hồng Diệp vẻ mặt mờ mịt nhìn một màn này.
Cô biết Sơ Nguyệt này, hình như là bạn thân của Tây Môn Vô Song.
Làm sao cô ấy lại có thể đến phòng tắm của Lâm Hiên?
Lâm Hiên cũng có chút không cách nào lý giải cách làm của người phụ nữ trước mắt này.
Tang Nữ Hương, hắn cũng biết loại độc dược này.
Đó là sự phản kháng cuối cùng của một người phụ nữ, trả giá bằng mạng sống của chính mình.
Nếu không có lòng thù hận lớn, không người phụ nữ nào sẵn sàng làm điều này.
Rốt cuộc thì không chỉ là mất mạng. Trước khi mất mạng, còn phải bị đối phương chơi một lần.
Hắn không nhớ là mình và Sơ Nguyệt lại có thù với nhau.
"Chúng ta có thù?" Lâm Hiên nhìn Sở Nguyệt hỏi.
Sơ Nguyệt không trả lời.
Nhưng Tây Môn Vô Song lại vừa rơi lệ vừa nói: "Tên của ta là Tây Môn Vô Song!"
Tên của ta là Tây Môn Vô Song?
Sau khi nghe Tây Môn Vô Song nói ra tên của mình. Lâm Hiên cùng Hồng Diệp, đều ngây ngẩn cả người.
Long Ngạo Thiên là Tây Môn Vô Song?
“Cô là chiến thần của Tây Môn gia? Tây Môn Hỉ Khánh là em trai cô?” Lâm Hiên nhất thời không thể tiếp nhận kết quả này.
“Đúng!” Tây Môn Vô Song gật đầu.
"Lâm Hiên, ngươi giết ta đi. Ta có lỗi với Tây Môn gia, càng không có cách nào báo thù cho em trai mình…” Tây Môn Vô Song khẽ nói.
“Chiến Thần… tôi đã giúp ngài báo thù cho em trai rồi.” Sơ Nguyệt nói.
“Nha đầu ngốc, tôi quên nói cho cô biết, hắn là bách độc bất xâm!” Tây Môn Vô Song thở dài nói.
Kỳ thật, Tây Môn Vô Song đã sớm khôi phục trí nhớ.
Lúc được Lâm Hiên nối chân. Cô đã khôi phục lại trí nhớ của mình.