Nhưng, Lâm Hiên căn bản không cho nàng cơ hội phản kháng.
Lúc này, chân khí trong cơ thể Kim Linh Khê đã loạn, không phát lực được. Chỉ có thể mặc cho Lâm Hiên ôm cô ra khỏi phòng làm việc của Giang Cẩm Nhi.
Ngoài cửa, có rất nhiều nhân viên bệnh viện và những người đến thăm bệnh.
Kim Linh Khê xấu hổ đến mức ước gì có thể chết đi.
"Thành chủ, nếu không được, liền ngất đi đi…" Nữ võ quan nhỏ giọng nói.
Ý hay đấy!
Kim Linh Khê trực tiếp ngất xỉu.
Nhìn thấy bộ dáng Kim Linh Khê, Lâm Hiên lập tức có chút buồn cười.
Bởi vì, Kim Linh Khê rõ ràng giả vờ ngất xỉu, tay lại gắt gao nắm lấy quần áo của hắn.
Cô gái này, có chút đáng yêu nha!
Rất nhanh, Lâm Hiên ôm Kim Linh Khê đến một phòng VIP.
"Được rồi, chúng ta tới rồi, cô không cần giả bộ nữa." Lâm Hiên nói với Kim Linh Khê đang ở trong ngực mình.
Kim Linh Khê lúc này mới mở mắt ra, khuôn mặt đỏ bừng.
"Sư đệ, phòng này sẽ không có người tới, ngươi mau trị liệu cho thành chủ U Châu đi." Giang Cẩm Nhi nói.
“Được. Mọi người đều ra ngoài đi.”
Nghe Lâm Hiên nói xong, những người khác đều đi ra ngoài.
Chỉ có nữ võ quan của Kim Linh Khê là không chịu rời đi.
“Ta, ta không đi ra ngoài, ta muốn ở chỗ này xem!” Nữ võ quan nghiến răng nói.
Thực lực của nàng tuy rằng không bằng Kim Linh Khê, nhưng nhiệm vụ của nàng chính là bảo vệ Kim Linh Khê.
"Cũng được." Lâm Hiên nhún nhún vai, tỏ vẻ không sao cả.
“Chuyện này… Anh Đào, cô đi ra ngoài đi!” Nhưng Kim Linh Khê lại mở miệng nói.
"Thành chủ…”
"Ta sẽ không có việc gì đâu. Cô ở đây sẽ quấy rầy người ta chữa bệnh đó.” Kim Linh Khê nói với nữ võ quan Anh Đào.
"Vậy, được rồi... Lâm Hiên, ngươi nhất định phải trị tốt cho thành chủ. Nếu không ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Lúc Anh Đào rời đi còn vung nắm đấm nhỏ về phía Lâm Hiên, vẻ mặt uy hiếp.
“Được rồi. Cậu đến chữa trị đi.” Kim Linh Khê nằm trên giường bệnh.
“Được.”
Lâm Hiên lấy ra Cửu Chuyển Kim Châm đi tới.
Nhìn thấy kim châm trong tay Lâm Hiên, Kim Linh Khê lập tức nhíu mày, nói: "Nhất định phải dùng thứ này sao?"
“Thế nào? Cô sợ à?” Lâm Hiên buồn cười hỏi.
“Ta, ta làm sao có thể sợ!” Kim Linh Khê ra vẻ kiên cường nói.
“Vậy nằm xuống đi!” Lâm Hiên nói xong thì đem ngân châm trong tay đâm xuống.
"A!" Kim Linh Khê lập tức kêu lên một tiếng.
Thân thể cũng trở nên căng thẳng. Bàn tay trực tiếp bắt lấy chân Lâm Hiên. Giống hệt như khi một đứa trẻ sợ tiêm.
“Tôi nói này chị gái, cô tốt xấu gì cũng gần như là Thiên Cấp Võ Vương, còn là người đứng đầu một châu, châm nhỏ như vậy cũng sợ hãi là sao?” Lâm Hiên có chút không nói nên lời.
“Ta, ta sợ hồi nào? Chẳng qua là do chưa từng bị tiêm thôi. Làm lại, cậu cứ tùy tiện đâm đi.” Kim Linh Khê vẻ mặt cứng rắn nói.
Lâm Hiên nghe vậy khóe miệng cong lên.
Sau đó Lâm Hiên đẩy một cái, Kim Linh Khê lập tức nằm sấp lại, đưa lưng về phía hắn.
Tiếp theo ngân châm liền đâm thẳng vào bờ mông kiêu hãnh của Kim Linh Khê.