“Vậy ngươi cho ta năm phút để chứng minh ngươi không có cảm giác với ta!” Đôi mắt đẹp của Thẩm Ngạo Tuyết nhìn Lâm Hiên.
Lâm Hiên đang định nói thì Thẩm Ngạo Tuyết đã nói trước: “Nếu như ngươi không cho ta thời gian, nghĩa là ngươi không dám, ngươi còn yêu ta, vậy ta liền một mực quấn quýt lấy ngươi!”
Đối mặt với Thẩm Ngạo Tuyết cứ bám mãi không buông, Lâm Hiên bất đắc dĩ nói: “Được, ta cho ngươi năm phút, nếu như ngươi thất bại thì ngoan ngoãn nói cho ta biết chuyện của Đế gia, sau đó vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới của ta!”
“Quyết định như vậy!” Cuối cùng trên mặt Thẩm Ngạo Tuyết cũng hiện lên vẻ vui mừng.
Cứ như vậy, Thẩm Ngạo Tuyết cởi từng món đồ ở trước mặt Lâm Hiên.
Cuối cùng chẳng còn lại gì.
Lâm Hiên quay đầu đi theo bản năng.
“Lâm Hiên, ngươi không được quay đầu đi, ngươi nhìn ta!” Giọng nói của Ngạo Tuyết vang lên.
Lâm Hiên nghe vậy, ánh mắt trực tiếp nhìn về phía Thẩm Ngạo Tuyết.
Trong ánh mắt của anh vẫn là sự thờ ơ, lạnh lùng.
Như thể đứng trước mắt anh không phải là một người phụ nữ tuyệt phẩm.
Mà chỉ là một tác phẩm điêu khắc xấu xí.
Không thể không nói, Thẩm Ngạo Tuyết quả thật là cực phẩm trong cực phẩm.
Mặc dù Lâm Hiên đã có nhiều phụ nữ.
Nhưng nhan sắc và vóc người của Thẩm Ngạo Tuyết đều vô cùng xuất chúng.
Quan trọng nhất, đây là nữ thần đã từng cao cao tại thượng, giẫm anh dưới chân, khiến anh phải mong ước mấy năm.
Cô đã từng rất khó có được.
Điều đó khiến Lâm Hiên cảm thấy rằng chỉ cần nhìn cô thôi cũng đủ thỏa mãn rồi.
Bây giờ, cô đang đứng trước mặt anh.
Anh có thể làm bất cứ điều gì với cô miễn là anh muốn.
Tuy Lâm Hiên biết những dấu vết trên người Thẩm Ngạo Tuyết, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên anh nhìn thấy toàn bộ Thẩm Ngạo Tuyết một cách trọn vẹn như vậy.
Lúc này, trong đầu anh chỉ có một từ để hình dung Thẩm Ngạo Tuyết.
Đó là sự hoàn hảo.
Tuy rằng người phụ nữ này tâm như rắn rết.
Nhưng không thể phủ nhận rằng cô ta thực sự đẹp như một tác phẩm nghệ thuật.
Tuy nhiên, chỉ cần vừa nghĩ đến việc Thẩm Ngạo Tuyết đã từng làm với mình, lòng Lâm
Hiên một lần nữa trở nên lạnh như băng.