Mục lục
Báo Thù Của Rể Phế Vật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


"Ta nói ngươi giết không được, ngươi liền giết không được." Lâm Hiên hừ lạnh một tiếng, sau đó hướng về phía Thẩm Ngạo Tuyết nói:
"Thẩm Ngạo Tuyết, hãy cân nhắc đề nghị của ta."
Thẩm Ngạo Tuyết do dự một lát, nói: "Được, ta đáp ứng ngươi!"
“Ta còn có một điều kiện, đó chính là, ngươi cùng Thẩm Vạn Quốc, đều phải quỳ gối trước mặt ta, tự tát một trăm cái." Lâm Hiên lại nói.

“Được.

Ta cũng đáp ứng ngươi!” Lần này, lại là Thẩm Vạn Quốc mở miệng:
“Nhưng điều kiện tiên quyết, là ngươi còn có thể sống sót!”
“Các ngươi chỉ cần giữ lời là được!” Mặt Lâm Hiên vẫn không chút thay đổi.

“Được, được, được.

Lâm Hiên, ngươi đã muốn chết, vậy thì đừng trách ta!” Cát Kiền phẫn nộ nói.

Ngay lập tức hét lên với tay súng bắn tỉa: "Bắn tỉa, bắn!"
Từ trước đến nay, Thẩm Ngạo Tuyết đều chờ mong Lâm Hiên chết, nhưng giờ khắc này, cô lại hy vọng rằng hắn sẽ sống.

Chíu!
Sau một khắc, một viên đạn bắn tỉa dùng tốc độ vượt qua gấp ba lần tốc độ âm thanh, hướng Lâm Hiên bắn tới.

Nhưng mà, Lâm Hiên chỉ hơi nghiêng đầu một chút, liền tránh được.

"Cái gì, lại tránh được đạn bắn tỉa?"
Tất cả mọi người đều bị sốc.

Đạn bắn từ súng bắn tỉa tốc độ nhanh gấp mấy lần âm thanh, hơn nữa xạ thủ cách Lâm Hiên 500 mét, bắn xong ít nhất nửa giây sau mới có thể nghe được thanh âm.

Vậy mà Lâm Hiên lại có thể tránh được?
"May mắn, nhất định là may mắn, tiếp tục nổ súng!" Cát Kiền tiếp tục hạ lệnh.

Bang.

Bang.

Bang.

Ba phát súng vang lên.


Đầu của Lâm Hiên di chuyển trái phải ba lần.

Tất cả đều tránh được.

Mọi người lại hít một hơi lạnh.

Đây, vẫn là người ư?
"Súng máy, bắn!" Cát Kiền lại ra lệnh.

Súng máy phun ra tia lửa.

Sau đó, liền thấy tay Lâm Hiên, giống như là biến thành một ngàn tay.

Đợi đến khi tiếng súng ngừng lại, tay Lâm Hiên cũng biến trở về lại hai.

Hai tay anh cầm đầy đạn.

Hắn… vậy mà tay không bắt đạn? Hơn nữa còn lại là bắt được toàn bộ!
Nhìn thấy một màn này, Cát Kiền rốt cục nhịn không được nuốt nước miếng.

Hắn cũng là một võ giả nên rất rõ ràng, cần cảnh giới gì, mới có thể làm được loại trình độ này.

Cát Kiền nhìn về phía xe bọc thép, cùng với bệ phóng tên lửa.

Nhưng, hắn lại không dám ra lệnh.

Bởi vì, ngay cả súng bắn tỉa Lâm Hiên cũng có thể tránh thoát.

Chỉ sợ, phải có tên lửa siêu thanh, mới có thể tiêu diệt Lâm Hiên.

Nhưng vận dụng loại thần khí trấn quốc này đến giúp Thích Vệ quốc báo thù, hình như cũng không có lời.

Một lúc lâu sau, Cát Kiền xoay người nói với Thích Vệ Quốc một câu:
"Xin lỗi Thích lão tướng quân, ngài vẫn nên mời người khác đi!”
Nói xong hắn ta liền lệnh cho binh lính rút lui.

Thực lực của Lâm Hiên đã vượt qua sức tưởng tượng của hắn!
Không chỉ là một tông sư bình thường!
Trong mắt Trần Phi Long lúc này lại tỏa ra hào quang.

Y thuật của Lâm Hiên làm cho hắn khiếp sợ.

Hiện tại thực lực của Lâm Hiên, càng làm cho hắn khiếp sợ không kém.

Tuy rằng thực lực của Lâm Hiên có thể không phải đứng đầu, nhưng hắn mới hai mươi tuổi, tương lai rất có thể sẽ trở thành cự nhân!
Tuy nhiên, Lâm Hiên cũng có khuyết điểm rất rõ ràng.

Quá sắc bén!
Làm việc hoàn toàn không nghĩ đến hậu quả.

Chỉ sợ, cũng không đi lâu dài được.

"Lâm Hiên tiểu hữu, lão đầu ta không giúp được gì, liền đi trước..." Trần Phi Long chắp tay về phía Lâm Hiên.

Tuy rằng, không biết Lâm Hiên rốt cuộc có ngày đó hay không, nhưng tóm lại, không thể trở mặt.

Huống chi Lâm Hiên còn cứu hắn.

“Đa tạ lão tướng quân ra tay tương trợ, ta ghi nhớ trong lòng, tất sẽ không quên!” Lâm Hiên gật gật đầu.

Cát Kiền đi rồi, Trần Phi Long cũng đi.

Còn lại mình Thích Vệ Quốc không biết phải làm sao.

Dù sao thì ông cũng già rồi, không còn là vị tướng từng điều binh vạn mã nữa.


"Lâm Hiên, ta không giết được ngươi, nhưng có người có thể giết ngươi, ngươi cứ chờ xem!" Cuối cùng, Thích Vệ Quốc cũng phải rời đi.

Vừa rồi ông nhận được tin tức, một số lượng lớn sát thủ đã đi tới Giang Đô để gi3t chết Lâm Hiên.

Cho dù Lâm Hiên sống sót trong tay những sát thủ này, Chiến Thần Thiên Thanh, cũng sẽ không để cho hắn sống.

Những người ở lại chỉ còn Thẩm Ngạo Tuyết cùng Thẩm Vạn Quốc.

"Lâm Hiên, không nghĩ tới, ngay cả đại tá Cát Kiền cũng không làm gì được ngươi, Thẩm Ngạo Tuyết ta thật sự là mắt mù, nếu ta sớm biết ngươi lợi hại như vậy, nhất định sẽ không giống như lúc trước đối với ngươi..." Thẩm Ngạo Tuyết lúc này, trong lòng cực kỳ phức tạp.

Hận bản thân mình, lúc trước đã không coi Lâm Hiên như một con người.

Lại càng hận chính mình nghe lời người kia, cướp đi thận của Lâm Hiên.

“Nhưng mà, hiện tại nói cái gì cũng đã muộn..." Thẩm Ngạo Tuyết biết, Lâm Hiên nhất định sẽ không tha thứ cho cô.

"Nhưng ngươi vẫn phải giữ lời mà chữa bệnh cho ta.

Ta có thể nói cho ngươi biết, người lấy đi quả thận của ngươi tên là Hắc - ông ta là người hầu của Hoàng thất.

Những thứ khác, ta không thể nói nhiều, ta cũng không biết..."
Hoàng thất?
Biết thế là đủ!
"Ngày mai mang theo hai quả thận heo chừng một tuổi, đến Đế Phủ tìm ta." Lâm Hiên nhàn nhạt nói một câu, sau đó xoay người liền rời đi.

“Con gái, chúng ta đã làm chuyện không thể quay đầu lại.” Thẩm Vạn Quốc nuốt nước miếng.

“Cha, con đã từng chọn giữa Hoàng Thất và Lâm Hiên.

Nhưng lần này, con muốn chọn Lâm Hiên.” Thẩm Ngạo Tuyết nghiến răng nói.

Trước đây cô chưa bao giờ nhìn đến Lâm Hiên.

Cô cảm thấy một người nhân viên quèn, làm công ăn lương, cho dù hiến một quả thận cho cô, cũng không xứng với cô.

Nhưng bây giờ hắn ta đột nhiên thay đổi.

Trở thành một người đàn ông cực kỳ mạnh mẽ.

Hắn ít nói, nhưng lời nào cũng bá đạo cực độ.

Điều này có sức hút chết người đối với Thẩm Ngạo Tuyết.

Mặc dù cô bị Lâm Hiên hại cho thê thảm như hiện tại, nhưng lại bất giác yêu hắn lúc nào không hay.

Nói cho cùng, Lâm Hiên đối xử với cô như vậy cũng do lỗi của chính cô.

“Haizz…” Thẩm Vạn Quốc thở dài.


Hoàng Thất là một vực sâu thăm thẳm.

Lâm Hiên cũng lại là một vực thẳm khác.

Nhưng đúng là hiện tại đối với Thẩm Ngạo Tuyết và Thẩm Vạn Quốc cũng không có kết quả nào tệ hơn.

Kết quả tệ nhất cũng chỉ có một chữ - chết!

Lâm Hiên đi đón hai mẹ con Diệp Ỷ và Tô Anh ở trên đỉnh của tòa nhà.

“Hai đứa không sao, thật tốt quá!”
Thấy Lâm Hiên và Hồng Diệp đều bình an vô sự, Diệp Ỷ vui mừng ôm lấy Hồng Diệp.

Bà đứng trên tỉnh tòa nhà, mặc dù có thể nhìn thấy bên dưới, nhưng không thể rõ chuyện bên dưới đang xảy ra được.

“Mẹ, sao mẹ không ôm con?” Lâm Hiên có chút ghen tị.

“Con là đàn ông, ôm cái gì mà ôm.” Diệp Ỷ ghét bỏ.

“Anh, em ôm anh.”
Tô Anh chạy tới, hai bàn tay trắng nõn trực tiếp ôm lấy eo Lâm Hiên.

“Tiểu Anh, mau buông Tiểu Hiên ra.

Con không phải còn là đứa nhỏ, không được động chạm lung tung vậy.” Diệp Ỷ khiển trách nói.

“Cũng đâu phải hôn đâu mà.” Tô Anh bĩu môi, nhưng không có buông ra Lâm Hiên.

Bốn người bọn họ bắt đầu đi về phía Đế Phủ.

Đúng lúc này, Lâm Hiên đột nhiên xoay người, đẩy người Tô Anh ra.

“Anh làm gì vậy hả?” Tô Anh bất mãn nói, cô ngã dưới đất, xoa xoa cái mông đau.

“Có sát thủ đến!”
Hồng Diệp trầm giọng nói, lập tức rút dao găm ra, bày ra tư thế phòng thủ..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK