“Lớp trưởng, lát nữa cậu có rảnh không?” Lúc này, Lâm Hiên hỏi.
“Rảnh, sao, làm sao vậy?” Khương Phán nghi hoặc nhìn về phía Lâm Hiên, không biết vì sao anh lại hỏi như vậy.
“Đi cùng tôi một chút.” Lâm Hiên nói.
“A?” Vẻ mặt Khương Phán bối rối.
Lâm Hiên đi hẹn hò với Thẩm Ngạo Tuyết thì đưa cô theo làm gì?
“Nếu cậu không muốn đi thì thôi.” Lâm Hiên thấy vẻ mặt kinh ngạc của Khương Phán nói.
“Tôi muốn đi!” Khương Phán vội vàng nói.
Không nói đến chuyện trong lòng cô thích Lâm Hiên.
Chỉ riêng hôm nay xảy ra chuyện đáng sợ như vậy, cô cũng không dám ở nhà một mình.
Đi theo, ở cùng Lâm Hiên, cô mới có cảm giác an toàn.
Hơn nữa, Lâm Hiên hẹn hò với Thẩm Ngạo Tuyết vậy mà lại đưa theo cô đi.
Điều này chứng minh điều gì, chứng tỏ Lâm Hiên sẽ không phát sinh chuyện gì với Thẩm Ngạo Tuyết!
Nửa tiếng sau, hai người đến phòng 808 của khách sạn Prince.
Lâm Hiên trực tiếp gõ cửa phòng.
Nghe được tiếng gõ cửa, trên mặt Thẩm Ngạo Tuyết trong phòng nhất thời hiện lên vẻ vui mừng.
Lâm Hiên thật sự tới rồi!
Cô chạy đến trước gương, nhanh chóng chỉnh trang lại lớp trang điểm của mình, sau đó hít một hơi thật sâu.
Lúc này mới đi qua mở cửa.
Nhưng khi nhìn thấy bên cạnh Lâm Hiên còn có một người phụ nữ khác đang đứng đó, vẻ mặt vui sướng của Thẩm Ngạo Tuyết lập tức đông cứng lại.
Nhưng rất nhanh, cô đã trở lại bình thường, nói với hai người: “Vào đi.”
Lâm Hiên và Khương Phán cùng đi vào.
“Được rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, ngươi có gì muốn nói thì có thể nói!” Lâm Hiên vô cùng không kiên nhẫn nói.
“Lâm Hiên, bây giờ ngươi không kiên nhẫn với ta như vậy sao?” Thẩm Ngạo Tuyết cắn răng nói.
“Kiên nhẫn với ngươi làm gì?” Lâm Hiên tức giận nói.
Thẩm Ngạo Tuyết không nghĩ tới Lâm Hiên sẽ khiến cô mất mặt như vậy, cô hít sâu một hơi, sau đó nói với Khương Phán, người đang ở bên cạnh Lâm Hiên: “Vị tiểu thư này, ta có chuyện muốn nói riêng với Lâm Hiên, ngươi có thể đi trước được không?”
“Được...” Khương Phán không chút suy nghĩ muốn đứng dậy.
Nhưng Lâm Hiên đã giữ
tay cô lại.