"Ta, ta đương nhiên là trở về cùng ngươi!" Xích Tâm nói.
Xích Tâm vừa mới nói xong, Lâm Hiên đã trực tiếp ôm ngang người nàng.
Sau một giây, Lâm Hiên đã chạy như bay.
Hắn bước ra một bước, thân thể bay ra ngoài mấy trăm thước mới rơi xuống đất.
Trong nháy mắt Xích Tâm cảm giác mình giống như đang bay lên.
Bên tai là tiếng gió cuồng cuộn.
Thổi cho nàng không thể mở mắt.
Nhưng rất nhanh Xích Tâm đã cảm giác được mình bị một cỗ khí vô hình bao vây, cuồng phong đã biến mất không thấy đâu nữa.
Xích Tâm nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Hiên.
Lúc này Lâm Hiên không biểu lộ gì. Ánh mắt của hắn tựa hồ cũng rất bình tĩnh.
Nhưng Xích Tâm cảm giác tựa hồ có một con mãnh thú hồng hoang đang ẩn giấu trong sự bình tĩnh kia.
Nó... Sắp thức tỉnh!
"Chỉ đường cho tôi!" Tiếng của Lâm Hiên vang lên.
"Đi thẳng về phía nam là được."
Ba giờ sau, Lâm Hiên và Xích Tâm đã trở về Giang Đô.
Xích Tâm quả thực không thể tin được.
Trong vòng ba giờ Lâm Hiên đã chạy xong quãng đường mà cô cần chạy mười mấy tiếng đồng hồ!
Hơn nữa, còn ôm theo cô!
Hai người đi tới khách sạn Âu Dương Băng Tình ở.
Lôi Viêm đã rời đi.
Khách sạn, cũng biến thành đống đổ nát.
Đội trưởng Long tổ và mọi người trong phòng tuần tra cũng đã tới.
"Tất cả mọi người đều đã được cứu ra chưa?" Đội trưởng Long Thu Vũ trầm giọng hỏi.
"Hồi đội trưởng, đã dò xét cả tòa nhà, không có dấu hiệu sinh mệnh, thi thể cũng đều đã được chuyển ra ngoài."
Long Thu Vũ nhẹ nhàng thở dài.
Nhưng trên mặt nàng, lại là tràn đầy sự nặng nề.
Mặc dù, việc giải cứu đã kết thúc.
Nhưng thiệt hại trong vụ việc này đã lên tới 90%.
Vào lúc đó có hơn một trăm người trong khách sạn.