Mục lục
Báo Thù Của Rể Phế Vật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu như anh là Sát Đế, nếu như anh không thể mang đến hạnh phúc cho Lâu Mãn Nguyệt, thì anh cũng không hy vọng Lâu Mãn Nguyệt sẽ một mực chờ anh.  

Trên thực tế, Sát Đế cũng vậy.  

Vì sao hắn lại để cho Lâm Hiên xuống núi tìm Lâu Mãn Nguyệt.  

Có lẽ vì không hy vọng Lâu Mãn Nguyệt vẫn chờ hắn.  

Hoặc là, để Lâm Hiên xem thử hiện tại Lâu Mãn Nguyệt có hạnh phúc hay không...  

“Kỳ thật, năm mươi năm nay, ta cũng không có chờ hắn, ta chỉ là không cam lòng, đường đường là Mãn Nguyệt ta, vậy mà...” Lâu Mãn Nguyệt có chút buồn bực nói.  

“Vậy mà lại không bằng một dị thú sao?” Lâm Hiên cười nói.  

“Đúng vậy, ngươi nói đầu óc sư phụ ngươi có phải có vấn đề hay không?” Lâu Mãn Nguyệt tức giận nói.  

“Vậy cha ngươi, Lâu tộc các ngươi, đầu óc đều có vấn đề sao?” Lâm Hiên bĩu môi nói.  

Lâu Mãn Nguyệt sửng sốt.  

Đúng vậy, Lâu tộc sao lại không giống chứ.  

Vì một con dị thú lại để cô gả cho Lôi Thiên Quân.  

Không có cách nào khác, đối với võ giả và Ẩn tộc mà nói thì dị thú quá mức quan trọng.  

“Lâm Hiên… Ngươi có thực sự thích ta không?” Lâu Mãn Nguyệt đột nhiên nhìn về phía Lâm Hiên.  

Nhìn dung nhan tuyệt mỹ của Lâu Mãn Nguyệt.  

Lâm Hiên muốn nói, chỉ có kẻ ngốc mới không thích.  

“Đương nhiên thích, trên thế giới này, hẳn không có người đàn ông nào sẽ không thích ngươi, bao gồm cả sư phụ ta, bằng không, hắn cũng sẽ không một mực giữ lại chân dung của ngươi...”  

Còn có một câu Lâm Hiên không nói.  

Những bức vẽ ở chỗ Sát Đế cũng không chỉ có Lâu Mãn Nguyệt.  

Còn rất nhiều người khác.  

Hiển nhiên, lúc còn trẻ lão gia hỏa kia nợ không ít phong lưu.  

Nhưng sự khác biệt duy nhất là.  

Lâu Mãn Nguyệt là người phụ nữ Sát Đế chưa bao giờ có được.  

Còn những người phụ nữ khác đều đã từng là phụ nữ của Sát Đế, cho dù chỉ là một ngày.  

Chính là bởi vì không có được, cho nên bức vẽ mà Sát Đế nhìn nhiều nhất chính là Lâu Mãn Nguyệt.  

“Vậy ngươi có giống như sư phụ ngươi, vì một con dã thú mà rời khỏi ta không?” Lâu Mạn Nguyệt nghiến răng nghiến lợi hỏi, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy vẻ nghiêm túc.  

Lâm Hiên: “Ta sẽ không vì một con dã thú mà rời khỏi ngươi, ta sẽ...”  

“Ta sẽ trở thành một con dã thú!”  

“Hắc hắc, tên nhóc kia, ngươi còn biến thành dã thú, đến đây, ngươi biến cho tỷ tỷ xem một chút?” Lâu Mãn Nguyệt dùng bàn tay nhỏ bé trắng như tuyết, nâng cằm Lâm Hiên lên, cười nói.  

Dù sao cô cũng là lão yêu quái sống mấy chục năm, tuy rằng Lâu Mãn Nguyệt có chút thẹn thùng, nhưng đây là sân nhà của cô, hơn nữa còn đối mặt với một tên nhóc hơn hai mươi tuổi, như thế nào cũng phải nắm quyền chủ động.  

Kỳ thật, không cần Lâu Kim tận lực sắp xếp thì chính Lâu Mãn Nguyệt cũng sẽ không bỏ qua người đàn ông ưu tú như Lâm Hiên. 

Huống chi, tên này còn rất hợp khẩu vị của cô. 

Là người duy nhất làm trái tim cô rung động trong mấy chục năm qua. 

“Vậy, Mãn Nguyệt tỷ, ngươi hãy nhìn cho kỹ.” Khi giọng nói của Lâu Mạn Nguyệt

vừa dứt, một lớp vảy màu đỏ bắt đầu nổi lên từ bề mặt cơ thể của Lâm Hiên. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK