"Được."
Hai người rời khỏi khách sạn cùng nhau.
Nhưng Thẩm Ngạo Tuyết vẫn đi theo.
Lâm Hiên gọi một chiếc xe taxi.
"Không ngại ta đi đi chung xe cùng các ngươi chứ?" Thẩm Ngạo Tuyết lại đi tới, nói với Khương Phán.
Hiển nhiên, cô sợ bị Lâm Hiên cự tuyệt, cho nên mới hỏi Khương Phán.
Khương Phán nhìn Lâm Hiên.
"Kệ cô ta!" Lâm Hiên lười để ý tới cô ta, trực tiếp mở cửa xe để Khương Phán ngồi lên, sau đó hắn cũng ngồi lên.
Nhưng, Thẩm Ngạo Tuyết cũng ngồi theo.
Lâm Hiên biết nữ nhân này không chết không từ bỏ ý định.
Đã như vậy, thế thì để cho nàng tuyệt vọng!
Sau đó, hắn không thèm nhìn Thẩm Ngạo Tuyết.
Dẫn Khương Phán đi ăn cơm.
Đi mua sắm.
Đi xem phim.
Đi...
Hai người giống như một cặp vợ chồng thực sự.
Nắm tay nhau mà đi.
Vốn tưởng rằng, Thẩm Ngạo Tuyết sẽ từ bỏ.
Nhưng nữ nhân này vẫn đi theo hai người.
Đi theo hai người cả ngày.
Cuối cùng, Lâm Hiên trực tiếp dắt Khương Phán đi tới một khách sạn.
"Thẩm Ngạo Tuyết, chúng ta muốn thuê phòng, ngươi cũng muốn đi theo sao?" Lâm Hiên nắm lấy tay Khương Phán.
"Ngươi đi đi, ta cũng không ngăn cản ngươi!" Thẩm Ngạo Tuyết làm ra bộ dáng "mời ngươi".
Thấy Thẩm Ngạo Tuyết cố chấp như thế.
Lâm Hiên cũng không nói nên lời.
Cũng không thể thật sự dẫn Khương Phán đi thuê phòng.
Hắn đã bắt Khương Phán làm lá chắn của hắn cả ngày.
Lại dẫn Khương Phán đi thuê phòng, cũng không tốt cho danh dự của cô ấy.
Hắn đang chuẩn bị từ bỏ.
Ai ngờ rằng Khương Phán lại chủ động kéo hắn đi vào khách sạn.
Cũng nhỏ giọng nói với Lâm Hiên: "Đã diễn thì diễn tới cùng, ta cũng không tin cô ấy có thể chịu được!"
Nếu Khương Phán đã nói như vậy, Lâm Hiên cũng không giả bộ nữa.
Hắn thật sự muốn vứt bỏ con đỉa khó chịu này.
Không có ngoài ý muốn, Thẩm Ngạo Tuyết