Nàng rất đẹp, vóc dáng còn tốt như vậy. Hơn nữa, nào có quản gia mặc sườn xám? Vừa nhìn đã không có ấn tượng tốt.
Trong lòng Xích Tâm, Lâm Hiên là nam nhân của Âu Dương Băng Tình.
Hiện tại nhìn thấy quản gia của Lâm Hiên xinh đẹp như vậy, hiển nhiên trong lòng sẽ khó chịu.
"Mọi chuyện trong nhà có ổn không?"
"Đều rất tốt." Hồng Diệp dịu dàng gật đầu.
Nếu như chỉ nhìn bề ngoài, hoàn toàn nhìn không thể ra nàng chính là La Sát giết người như ma, tiếng tăm vang dội.
"Lâm Hiên, ngươi lại đây một chút!" Lúc này, Tây Môn Vô Song đột nhiên đi tới, nói với Lâm Hiên.
"Đây là ai nữa?" Trong mắt Xích Tâm lộ ra sự cảnh giác.
"À, nàng là người hầu của Đế phủ!" Lâm Hiên trả lời.
Khóe miệng của Xích Tâm giật giật, vẻ mặt kia như đang nói: ‘Ngươi coi ta là kẻ ngốc à?’
Nào có người hầu nào dám gọi thẳng tên chủ nhân?
Kỳ thật Lâm Hiên cũng rất buồn bực, Tây Môn Vô Song không phải gọi anh là chủ nhân sao? Ít nhất cũng phải gọi anh là Lâm thiếu, vì sao lại gọi tên anh.
“Lâm Hiên, anh đã trở lại!” Lúc này, một bóng người xinh đẹp chạy tới, trực tiếp ôm lấy Lâm Hiên.
“Chuyện này... Đây là ai? Xích Tâm có cảm giác mình sắp sụp đổ.
“Tôi là vợ anh ấy, cô là ai?” Bóng người xinh đẹp nhìn thấy Xích Tâm, trong đôi mắt to hiện lên vẻ thù địch, nói.
Xích Tâm sắp phát điên.
Tuy nhiên, Lâm Hiên đã dùng sức gõ một cái vào đầu của bóng người xinh đẹp kia, tức giận nói:
“Tô Anh, em phát điên cái gì đó?”
“Nó là em gái tôi.” Lâm Hiên hướng về phía Xích Tâm nói.
“Anh, anh đây lại bắt tiểu hồ ly tinh từ nơi nào về?” Ánh mắt Tô Anh đánh giá Xích Tâm.
Mặc dù Xích Tâm ăn mặc như một võ quan nhưng nhan sắc hay vóc người đều có đủ.
Nghe được cô gái gọi Lâm Hiên là anh, Xích Tâm mới hơi buông lỏng cảnh giác.
Tuy nhiên, ngay lúc này.
Hai bóng người trắng nõn đáp xuống trước mặt Lâm Hiên.
Là hai người phụ nữ có cánh dài.
“Ngạn (Lãng Tâm) tham kiến chủ nhân!”
Rõ ràng là hai thiên thần xinh đẹp.