Một thanh quang kiếm khổng lồ xuất hiện, như muốn chia thế giới này làm hai.
Nhưng, quang kiếm khí thế kinh người này cũng bị Lâm Hiên trực tiếp dùng hai ngón tay kẹp lấy.
Nhìn thấy màn này, đôi mắt đẹp của Tây Môn Vô Song hiện lên vẻ vô lực.
Chênh lệch thực lực quá lớn!
Lâm Hiên tựa hồ cũng cảm thấy mình hình như đã đả kích lòng tin của Tây Môn Vô Song, lập tức nói:
“Long Ngạo Thiên, cô cũng không cần tự coi thường mình, về phương diện kiếm đạo, cô có thiên phú cực cao, lại tu luyện Loan Phượng Quyết. Nếu như khắc khổ tu luyện thì thành tựu trong tương lai sẽ không quá thấp.”
Nghe Lâm Hiên nói xong, trong hai mắt Tây Môn Vô Song hiện lên một tia hy vọng, sau đó nói:
“Vậy tôi phải luyện bao lâu mới có thể đạt tới độ cao của chủ nhân?”
Lâm Hiên suy nghĩ một chút rồi nói: “Mười nghìn hẳn là đủ rồi.”
Người nghìn ngày?
Người nghìn ngày là gần ba mươi năm!
Tuy rằng đây vẫn là một con số đáng sợ, nhưng ít nhất vẫn có hy vọng.
Nhưng Lâm Hiên lại nói tiếp: “Tôi nói là mười nghìn năm.”
Tây Môn Vô Song hoàn toàn ủ rũ.
Mười nghìn năm, cô đã thành hóa thạch.
Lâm Hiên phát hiện hình như mình lại đả kích Tây Môn Vô Song càng thảm hơn.
Anh ho khan một tiếng nói: “Tôi nói giỡn, kỳ thật, mười nghìn năm cô cũng chưa chắc có thể đuổi kịp tôi.”
Tây Môn Vô Song: “...”
“Sao vậy, Long Ngạo Thiên, vì sao cô lại muốn đuổi kịp tôi. Cô không cần đuổi kịp tôi, cô muốn đánh ai, tôi giúp cô đánh là được!” Lâm Hiên vỗ vỗ bả vai Tây Môn Vô Song.
Đối mắt đẹp của Tây Môn Vô Song nhìn Lâm Hiên, thật lâu sau mới nói: “Người tôi muốn đánh. Chủ nhân, anh cũng không đánh được!”
“Không thể nào! Nào, nói cho tôi biết tên hắn là gì!” Lúc này Lâm Hiên tỏ vẻ không phục.
Tuy nhiên, Tây Môn Vô Song lại không để ý tới anh, trực tiếp rời đi.
“Cô gái này thật kỳ quái!” Lâm Hiên xoa xoa đầu, có chút khó hiểu.
Tây Môn Vô Song trở về phòng.
Tựa hồ như đang tự nói với chính mình: “Ngươi xem đó, muốn giết anh ta, đời này ta đều không có khả năng.”
Một lát sau, một bóng dáng đi ra từ trong bóng tối.
Đó là võ quan của Tây Môn Vô Song, Sơ Nguyệt!
Dưới sự nỗ lực cứu chữa hết mình của gia tộc Tây Môn, Sơ Nguyệt rốt cục cũng được cứu sống.