Tác giả: Hà Phong Xuy
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang
Đặt xong chuyến bay lúc 4h chiều, Thôi Minh Trí thấy sắp đến giờ cơm, hỏi cô trưa nay muốn ăn gì.
“Gọi cho tôi mấy món Hồ Nam, chọn loại cay nhất, thêm một chai rượu Tương Tuyền nữa.”
Đồ ăn giao đến, gà xào ớt, đầu cá hấp ớt, ếch nấu ớt khô tía tô, tôm hùm đất ngào ớt, món nào cũng đỏ rực ớt, từa tựa một loạt chậu than nhỏ đang đốt.
Thôi Minh Trí chỉ ngửi mùi đã sặc, thấy Soái Ninh vừa ăn mấy miếng nước mắt nước mũi đã tèm lem như vặn vòi nước, biết rõ cô làm thế này để chuẩn bị mượn thế lực quân trưởng Võ, vẫn khuyên cô ăn vừa sức thôi.
Soái Ninh xì mũi nói cứng: “Chúng ta sắp gặp ổng đến nơi, không nhanh chóng luyện khả năng ăn cay thì sao gãi đúng chỗ ngứa được?”
“Nhưng ngày thường chị ăn uống tương đối thanh đạm, cố ăn cay đột ngột dễ hại dạ dày.”
“Tôi có ăn cay đến lòi cả trĩ mà có thể kết bạn được với quân trưởng Võ thì cũng đáng.”
Cô sai hắn kiếm khay đá viên, lúc nào cay không chịu được thì ngậm một cục, không tiếc ngâm đầu lưỡi trong nước canh nóng bỏng, không ngừng khiêu chiến giới hạn bản thân.
Thôi Minh Trí cắn ngón tay và đầu lưỡi, hắn từng gặp rất nhiều kẻ vì sinh tồn mà sẵn sàng xông pha nơi bóng đao ánh kiếm, không nghĩ ra tại sao người vốn nên kê cao gối mà ngủ như sếp lại cũng ôm ấp cái khí thế bốc đồng liều mạng như này. Mục đích phấn đấu không nằm ngoài danh và lợi, hai thứ này cô đều thừa mứa ra rồi, căn bản không cần hơn thua như vậy.
Hắn không nhìn thấu Soái Ninh, Soái Ninh lại sớm nhìn thấu hắn. Ngậm viên đá hà hơi dạy bảo: “Anh đừng lấy làm kỳ, muốn làm được việc gì thì phải học tôi sẵn sàng liều, dám liều. Giày có thể cọ trầy chân, ngược lại chân cũng có thể mài cho giày mềm đi, phải xem anh có quyết tâm chịu đựng hay không. Dù có bị cọ ra vết rộp, lại cọ toét vết rộp cũng phải kiên trì đến cùng, có chịu đựng mới có thành công.”
Nói xong nhè viên đá ra, gắp lên một miếng ớt nhai nhồm nhoàm.
Thôi Minh Trí cảm thấy một sức mạnh hừng hực đang xuyên qua gương mặt đỏ bừng của sếp lan tỏa vào nội tâm hắn.
“Bách xích can đầu tu tiến bộ, thập phương thế giới thị toàn thân.”[1]
Người vĩ đại mà cứ giậm chân tại chỗ thì khó tránh khỏi sa sút, còn người có năng lực mà vẫn không ngừng nỗ lực hoàn thiện bản thân thì nhất định sẽ trở nên xuất chúng. Đi theo người lãnh đạo có năng lực, dũng cảm và kiên trì như Ninh tổng, tương lai của mình không phải là mơ!
Hắn được tiêm doping, giống như một hơi đi xong cuộc Vạn Lý Trường Chinh, xây xong Vạn Lý Trường Thành, cởi áo vest, khẩn thiết xin sánh vai chiến đấu với cô.
“Ninh tổng, để tôi ăn mấy miếng được không ạ? Tôi cũng luyện tí, đến lúc đó tiện bọc lót cho chị.”
Soái Ninh nhìn kỹ hai giây, thấy quyết tâm của hắn chân thành tha thiết, đưa cho hắn đôi đũa dùng một lần.
Thôi Minh Trí gắp một miếng, lát măng khô 2 centimet vuông kia áp ở đầu lưỡi như một chiếc bàn là dần dần nóng đỏ lên.
Hắn nhe răng trợn mắt, như thể nghe thấy tiếng khoang miệng rộp lên bốc khói, hai tay nắm chặt hai mắt nhắm tịt, dằn lòng ra sức nhai nuốt, mặc kệ vị cay mài mòn gai lưỡi, lại cố sức nuốt xuống, trào nước mắt nóng hổi ngay sau đó.
Nhìn thần thái anh dũng hy sinh của hắn, Soái Ninh quyết định lại thử thách ý chí chiến đấu của hắn một chút, cầm chai rượu Tương Tuyền trong tầm tay lên rót đầy cho hắn, bĩu môi, ý bảo uống mau lên.
Thôi Minh Trí chịu làm trâu ngựa, nâng ly uống một ngụm to, rượu trắng 54 độ như xăng tưới vào đống lửa, làn sóng nhiệt nuốt trọn thân thể, người ngợm hóa lỏng ngay tức khắc, mồ hôi toát như tắm vòi hoa sen, áo sơ mi ướt đến mức gần như trong suốt.
“Thế nào? Còn chịu được không?”
Soái Ninh thấy hắn cứ như vừa đi qua Hỏa Diệm Sơn, quẳng cho hộp khăn giấy, nhắc hắn đừng cố quá.
Tinh thần năng lượng của Thôi Minh Trí đang hăng, dám bơi hố lửa đạp hố chông, gạt mồ hôi thề thốt: “Ninh tổng, tôi hôm nay coi như chịu phục hoàn toàn, chị là người có tiền có thế như vậy còn quyết chí tự cường, đỗ nghèo khỉ như tôi đây có tư cách gì mà chần chừ? Từ xưa tới nay tôi gặp khó khăn chỉ biết tìm kiếm nguyên nhân bên ngoài, chia tay Vy Vy cũng thế, chẳng dám đi đương đầu khiêu chiến. Bây giờ chị cho tôi dũng khí và niềm tin, tôi sẽ biến sức mạnh này thành động lực, từ nay về sau một là không sợ khổ, hai là không sợ chết, dời núi lấp biển, noi theo chim én biển bay xuyên mây, học theo thuyền bơi xuyên sương mù. Gặp gỡ việc khó bằng trời cũng không sờn!”
Soái Ninh mới đầu cho rằng tay trợ lý còm nhát gan yếu đuối, bị bệnh liệt dương về tâm lý, giờ phút này bệnh tình chuyển biến tốt đẹp, vội tiêm thêm cho hắn một mũi thuốc kích thích, vỗ tay đen đét, nói: “Giỏi, không uổng công tôi thường ngày khổ tâm dạy dỗ, cuối cùng cũng tiến bộ. Đời người ta đều kết thúc bằng cái chết, khác nhau ở chỗ sống thế nào cho vượt trội hơn người. Anh xem vì sao vai chính trong phim truyền hình sống lâu hơn vai quần chúng, bởi vì ngoài hào quang của vai chính, họ càng có đặc sắc, không phải đặc biệt tốt cũng là đặc biệt xấu, không phải đặc biệt nhẫn nhịn cũng là đặc biệt giỏi giang, tóm lại cứ đóng vai chính là không được tầm thường. Hồi trước anh mà vào phim bộ cùng lắm sống được hai tập, giờ có thể sống hết năm tập. Hãy cố gắng không ngừng, sống được qua càng nhiều tập cát-xê càng cao, tranh thủ theo tôi đến hết phim, đến lúc đó là công thành danh toại luôn rồi.”
“Vầng! Tôi tranh thủ làm nam phụ xuất sắc nhất, để làm nổi bật chị đây - nữ chính xuất sắc nhất!”
“Ha ha ha, mặc kệ nam chính là ai, tôi cũng sẽ cho anh đi cùng tôi bước lên thảm đỏ.”
“Tôi nâng đuôi váy, xách giày cho chị!”
“Tôi sẽ bảo nhiếp ảnh gia chụp thêm cho anh mấy pô đặc tả.”
…
Hai người họ hào hứng tâng bốc lẫn nhau, ăn sạch một bàn món Hồ Nam. Đến chiều, đường ruột lên cơn, cả hai biến thành khách quen của WC, đi bệnh viện khám bị phán là viêm ruột cấp tính, buộc phải trả lại vé máy bay, lịch đến gặp (Võ Thiếu Hùng) muộn mất hai ngày.
Việc hẹn gặp cũng không thuận lợi. Ngày đầu tiên, Soái Ninh tự xưng là đại diện cho Bất động sản Quan Vũ đến nhận lỗi với lãnh đạo và anh em đơn vị vì hỏng hóc cáp quang, người ra tiếp nói rất khách sáo rằng chuyện đã giải quyết ổn thỏa, phía đơn vị cũng không để ý, Quan Vũ không cần phải đến xin lỗi tận nơi. Còn nói quân trưởng Võ dạo gần đây bận rộn việc công, không rảnh tiếp đãi khách khứa, lời lẽ tóm lại là đuổi khéo.
Cô chưa từ bỏ ý định, chuyển sang nhờ vả quan hệ quen biết.
Người có quan hệ bảo Võ Thiếu Hùng giữ mình nghiêm lắm, kiên quyết tuân theo chỉ thị của trung ương đảng và quân ủy, không giao thiệp với doanh nhân, không bè phái với quan chức địa phương, đề phòng phần tử thoái hóa biến chất luồn lọt. Muốn bắt mối quan hệ với ông ta tuyệt đối không phải chuyện dễ.
Bị từ chối hai lần, Soái Ninh quyết định đi liều lối lạ, hỏi Thôi Minh Trí xem có ý gì hay ho không.
Thôi Minh Trí nói: “Vợ quân trưởng Võ phải mổ tim, chúng ta có thể bắt đầu từ chuyện này trước tiên.”
Chuyện này Soái Ninh đã sớm sắp xếp sẵn sàng, nhưng cũng phải có vé vào cửa rồi mới mách mối cho người ta được chứ.
“Hay là anh nghĩ cách tiếp cận chút đi, kiếm cơ hội bắt chuyện với Võ Thiếu Hùng, cứ nói tôi rất ngưỡng mộ ổng, muốn kết bạn với ổng, mời ổng ra mặt ăn bữa cơm.”
Nhiệm vụ này cũng gọi là gian khổ, Thôi Minh Trí lúc trước tỏ rõ quyết tâm với cô, đành phải xông lên đương đầu, hôm sau lái xe con đi nằm vùng ở quân khu.
Hắn đã nhờ chỗ quen biết tra được số xe của Võ Thiếu Hùng cùng những địa điểm ông thường lui tới, bắt chước đặc vụ theo dõi, không quản theo vào tận WC cũng muốn tranh thủ đến gần ông.
Khổ nỗi hai ngày liền quân trưởng Võ chỉ hoạt động theo kiểu một tuyến đường hai điểm đến: đơn vị và nhà. Thôi Minh Trí không có cơ hội nào để chen vào, cả ngày chẳng làm nên trò trống gì.
Soái Ninh không thể ở lại Đông Hưng lâu, sốt ruột giục hắn nhanh lên. Hắn ra sức vắt óc, gãi rụng cả tóc, rốt cuộc tỉnh ngộ: Việc này không có cách nào ổn thỏa cả, chỉ có thể bí quá hóa liều thôi.
“Ninh tổng, ngày mai chị chờ tin của tôi, tôi đảm bảo sẽ chặn quân trưởng Võ lại cho chị.”
Sáng nay, hắn lại đến mai phục ở gần khu tập thể quân ủy. 8 rưỡi, xe công vụ chở Võ Thiếu Hùng từ từ ra khỏi cổng, hắn vội lái xe theo. Xe công vụ chạy đến ngã tư cách đó không xa thì gặp đèn đỏ, dừng lại. Thời cơ không thể bỏ lỡ xuất hiện.
Thôi Minh Trí cổ vũ bản thân phải thành công, trước hết lên cơn, đầu óc đơn giản lao về phía trước, chỉ giảm tốc độ chứ không phanh lại, đâm vào đuôi chiếc xe công vụ.
Chấn động không nhẹ không nặng ép hắn ra một lớp mồ hôi lạnh, thấy hai chiếc đèn xe vì thế mà vỡ, hắn không khỏi mừng thầm.
Lần này quân trưởng Võ không thể không để ý tới mình rồi.
(Hết phần 109, xin mời đón đọc phần 110. Nếu muốn đọc các phần trước, xin mời click vào dòng chữ Album Tiểu thuyết “Người nối nghiệp chân chính” phía trên!)
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)
- -----
Chú thích:
1. Hai câu này trích từ bài kệ của thiền sư Cảnh Sầm ở Hồ Nam đời Đường, Nguyễn Nam Trân dịch là “Muốn thế, đầu sào nên bước tiếp/ Mười phương thế giới hiện cho ngay”. Ý tứ ban đầu nói về những cảnh giới tu hành, ngày nay thường được dùng để cổ vũ, động viên mọi người không nên bằng lòng với những thành tích đã có mà hãy kiên trì nỗ lực vươn lên tầm cao hơn nữa.