Tác giả: Hà Phong Xuy
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang
Chương 34: Thằng con bất hiếu
Lần này bắt giữ tổng cộng 46 người liên quan đến vụ án, quá nửa số họ bị phạt tạm giữ 10-20 ngày. Những kẻ cầm đầu như Lý Gia Dũng, Lý Phượng Hoa, vân vân thì bị giam chờ xét xử, mấy kẻ này phạm tội “tụ tập đông người gây rối trật tự công cộng”, nếu sau khi tòa án thẩm tra xử lý mà quyết định có tội thì sẽ bị tù đến bảy năm.
Vài chiếc xe cảnh sát trên huyện xuống áp tải đám nghi phạm đi Thước Châu. Thôi Minh Trí xem sắc trời đã muộn, cũng mời sếp trở về phố huyện.
Trước khi đi, Soái Ninh sai hắn chụp ảnh cho bản thân cùng đám vệ sĩ. Bốn người lấm lem bùn đất đứng ở trước cổng ủy ban xã chụp ảnh chung, làm nền đằng sau là đống hòm gỗ, thang, xe đạp bị bọn côn đồ phá hỏng.
Thôi Minh Trí cho rằng cô phải đưa việc này lên mạng, về khách sạn xong khuyên cô đừng lộ chuyện ra, bị cô dạy dỗ: “Anh cho rằng tôi là đứa ngôn lù hả? Sự việc kiểu này đương nhiên không thể để dân mạng biết. Bây giờ nhiều đứa bất mãn với lèo lái như vậy, nhắc đến doanh nghiệp với quan chức là nghĩ ngay đến cảnh quan chức bắt tay với doanh nghiệp, chỉ cần bất cứ bên nào trong đó gây mâu thuẫn với dân chúng, dư luận khẳng định sẽ nghiêng về dân chúng. Đăng lên không phải mua phiền toái vào người?”
Thôi Minh Trí tự trách mình coi nhẹ IQ của sếp, hỏi cô nên đối phó với các hộ ngoan cố của thôn Liên Diệp.
Soái Ninh nói: “Hôm nay bắt nhiều người như vậy, coi bộ những người già đó không dám dàn hàng trước ủy ban xã nữa đâu. Mẹ con lưu manh nhà họ Hồ anh kể kia bị tóm vô trại tạm giam, mời luật sư tố cáo kịch đường vào, cho chúng nó vào tù học làm người. Rồi đi ra ngoại thành tìm viện dưỡng lão nào tốt chút, lấy tên anh gửi cụ ông bị liệt của nhà đó vào đấy, lấy tiền riêng của tôi trả phí. Lý Gia Dũng với mụ mẹ già đanh đá của nó đi tù, vợ con nhà nó không ai để ý, anh lấy 3000 tệ nhờ Ngưu Bảo Hà chuyển cho Điền Tố Lan, đỡ cảnh nhà đứt bữa, người lớn trẻ con bị đói.”
Thôi Minh Trí nói: “Tôi nghe nói Lý Gia Dũng chơi bời lêu lổng, mọi ngày toàn trông vào tiền bà xã nó đan chiếu nuôi gia đình. Rời xa thằng chồng khốn nạn và mẹ chồng ghê gớm, cuộc sống có khi còn tốt lên.”
Soái Ninh tán đồng, hy vọng tòa án xử nặng hai mối họa kia. Cô tự cao tự đại, lại giữ cái tâm coi trọng tính mạng, xử lý xong những việc râu ria đó mới quay lại chủ đề chính là giải phóng mặt bằng.
“Đám hộ ngoan cố đó đầu thì cứng lòng dạ thì đen tối, chúng ta không hơi đâu kì kèo mồm mép với họ. Anh đi nói với Ngưu Bảo Hà với lãnh đạo thôn họ thế này. Vì các hộ ngoan cố yêu cầu quá đáng, Quan Vũ quyết định hủy kế hoạch giải phóng mặt bằng ban đầu, thay đổi địa điểm công trình, đất của thôn Liên Diệp chúng ta bỏ qua.”
Thôi Minh Trí bàng hoàng. Dự án Hoa Quả Lĩnh là một hệ thống công trình, các điểm nút công năng liên quan đến nhau, thay đổi một chỗ, các chỗ khác cũng phải thay đổi theo. Hạng mục ở các thôn Liên Mễ, Liên Ngẫu, Liên Xã, Thanh Liên, và Bảo Liên đã lục tục khởi công. Giờ thay đổi phương án ở thôn Liên Diệp sẽ gây ra tổn thất không thua kém bao nhiêu so với chi phí đền bù giải phóng mặt bằng.
Soái Ninh mắng tiếp hắn vì tội ngu: “Tôi đây là lấy lùi để tiến. Thôn Liên Diệp có 170 hộ di dời, số hộ ngoan cố không đến 30 nhà. Các nhà khác chẳng phải đều đang ngóng trông được lĩnh tiền đền bù dọn vào nhà mới hay sao? Chúng ta tuyên bố rút, họ chắc chắn sẽ hốt hoảng, tiếp theo sẽ trút oán giận lên những hộ ngoan cố kia. Tất cả ở cùng một thôn, mỗi ngày bị hàng xóm nhằm vào, ai chịu nổi. Đảm bảo không bao lâu sau những hộ ngoan cố đó sẽ chịu thua, quay lại cầu xin chúng ta.”
Đây là kế “Thân nhi ly chi” trong “Binh pháp Tôn Tử”. Nếu nội bộ đối phương hòa thuận đoàn kết thì phải nghĩ cách châm ngòi ly gián, phát động lực lượng quần chúng đối phó đám dân điêu ngoa, bản thân mình sẽ ở vào tình thế không đánh mà thắng.
Không gian không làm thương nhân, Thôi Minh Trí nhớ tới vẻ mặt đã xấu còn ác của đám hộ ngoan cố, cũng chẳng cảm thấy sếp đê tiện.
Soái Ninh cắt đặt xong xuôi, chuẩn bị ngày mai dẹp đường về ổ, buổi tối mời vệ sĩ và tài xế ăn khuya để an ủi mọi người. Trong lúc ngồi xe quay về, cô lấy iPad ra định chơi ván game, vừa mở giao diện không lâu đã kêu “Á!” một tiếng hốt hoảng.
Cô đối mặt bọn côn đồ bao vây còn bình tĩnh, đột nhiên lại thất thố, Thôi Minh Trí và mọi người nhận định đã xảy ra việc gì nghiêm trọng ngoài ý muốn, tất cả đều nghiến răng căng thẳng.
“Ninh tổng, sao thế ạ?”
Soái Ninh chợt ngẩng đầu nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt như sói dữ: “Thằng ranh con kia mới chơi không đến một tiếng đã tiêu hết mấy vạn đồng vàng với kim cương của tôi!”
Nếu vàng kim cương nạp tiền mua thì còn đỡ, đằng này tất cả đều là do cô nhọc nhằn đánh yêu quái mới kiếm được, tiền mồ hôi nước mắt bị phung phí, đôi tay cô run bắn lên.
“Chỉ bằng chuyện này là tôi không tha cho ba nó với bà nó được, sinh ra đứa deogi rõ ngu, bò còn khôn hơn nó!”
Cô chửi đong đỏng, tức tối hơn bất cứ thời điểm nào.
Thôi Minh Trí vừa rồi còn thấy phục lăn vì cô tính toán như thần, thấy thế không nhịn được thầm oán cô đáng đời. Rõ ràng chính cô dạy thằng nhóc nhà họ Lý chơi game. Đầu óc trẻ con vốn chưa phát triển đầy đủ, muốn trách thì phải trách bản thân.
Hôm sau, hắn vâng lệnh đi sắp xếp cho cụ Hồ xong xuôi, hôm sau nữa đi tìm đám quan xã quan thôn đàm phán.
Ngưu Bảo Hà và cán bộ thôn Liên Diệp nghe nói Quan Vũ muốn thay đổi thì quả nhiên cuống lên. Hướng Vỹ, bí thư thôn, òa khóc tại chỗ, trách móc không lựa lời: “Chúng tôi vất vả lắm mới chờ đến cơ hội có thể có cuộc sống tốt đẹp, mọi nhà đều mỏi mắt trông mong vào ở nhà mới, nhiều người còn chờ tiền đền bù để chữa bệnh, buôn bán, cho con đi học cưới vợ. Bây giờ các anh rút, không phải là làm mọi người mừng hụt sao? Thế này thì không phúc hậu quá.”
Thôi Minh Trí đưa khăn giấy: “Bác đừng khóc với tôi, chúng tôi là công ty lớn, cực kỳ coi trọng danh dự. Nếu không vì mấy hộ ngoan cố kia của thôn bác ngoạc mồm quá rộng muốn ngoạm phát ăn vã chúng tôi, ai tự dưng đi đến nước này chứ. Ninh tổng nói, nếu trong vòng ba ngày các bác có thể thuyết phục hết các hộ ngoan cố ký tên đồng ý, dự án này vẫn tiến hành như kế hoạch ban đầu. Nếu không, chúng tôi cũng chỉ nói được câu rất tiếc thôi.”
Hướng Vỹ vội lau nước mắt, nắm tay hắn cam đoan: “Anh nói lại với Ninh tổng để chúng tôi thử xem, nhưng thời hạn có thể thư thả thêm mấy hôm được không?”
Thôi Minh Trí dùng quyền hạn Soái Ninh giao phó đặt kéo dài thời hạn đến một tuần, để Tề Vân đàm phán với ban quản lý thôn.
Hướng Vỹ cảm ơn rối rít, trong lòng lại phấp phỏng không yên. Ông ở gần các hộ ngoan cố bao năm, nắm rõ tình hình hơn người ngoài. Những người đó nếu không phải là dạng mùng một Tết đi mượn áo dài, không biết điều, thì cũng là dạng mí mắt trên dòm mí mắt dưới, tầm nhìn ngắn. Muốn thuyết phục họ trong vòng một tuần, khó khó khó!
Bảy ngày sau, nhiệm vụ thất bại rành rành, Hướng Vỹ dẫn theo nam nữ già trẻ trong ban quản lý thôn vây quanh Thôi Minh Trí khóc lóc xin xỏ mong giữ lại nguồn tiền sắp khô cạn này.
Thôi Minh Trí đã sớm ngẫm nghĩ xong lời lẽ, một mặt quay người né cái chắp tay lễ phép của mọi người đang khẩn cầu, một mặt thanh minh với họ: “Làm ăn không có lý đâu lại ép mua ép bán, chúng tôi không thể cưỡng ép phá dỡ chiếm đoạt nhà đất của bà con, các bác cũng không thể buộc chúng tôi phải trả giá đền bù quá mức ngân sách dự kiến. Doanh nghiệp không phải nhà từ thiện, kể cả nhà từ thiện cũng chỉ cứu ngặt không giúp nghèo. Những hộ ngoan cố đó muốn cắn một miếng béo lên luôn, căn bản là không có khả năng đâu ạ.”
Hắn thoát khỏi sự dây dưa của đám quan thôn, cùng giám đốc dự án Tề Vân ra khỏi thôn. Nửa đường, gặp một ông già gầy đen, thấy họ lập tức tươi cười chào hỏi.
“Giám đốc Tề, bác đến rồi ạ.”
Nghe nói Thôi Minh Trí là trợ lý tổng giám đốc Quan Vũ, ông lại cúi rạp vài lần liền.
Ông già này tướng mạo thật thà, mặc bộ quần áo rằn ri cũ, cổ áo tay áo đã sờn sổ lông, đôi giày nhựa bảo hộ lao động dưới chân vừa bẩn vừa rách, giống như dấu chân dẫm ra cũng thấm đẫm nỗi cực nhọc.
Thôi Minh Trí cảm thấy vẻ hèn mọn của ông già làm người ta chua chát, nghe Tề Vân giới thiệu ông họ Hoàng, là hộ thuộc diện di dời của thôn Liên Diệp.
Ông Hoàng thuộc bên những người tích cực phối hợp với việc giải phóng mặt bằng, gặp mặt liền hỏi khi nào khởi công chính thức.
Tề Vân nói: “Hộ ngoan cố ở thôn bác đông quá, yêu cầu phát sợ, công ty chúng tôi không thể chấp nhận, đã nói với bí thư Hướng rồi, bỏ qua hạng mục ở thôn Liên Diệp, chuyển đến nơi khác.”
Ông Hoàng như bị sét đánh ngang tai, vội hỏi: “Thế chuyện giải phóng mặt bằng đền bù cũng bỏ hết ư?”
Thân thể ông bắt đầu run rẩy, giống đột ngột phát bệnh phong thấp, rõ ràng là bị sốc nặng.
Tề Vân đáp đôi câu có lệ, kéo Thôi Minh Trí đi vội. Thôi Minh Trí nhận thấy anh ta không đành lòng, hỏi hoàn cảnh nhà ông Hoàng kia thế nào.
“Thằng con ông ấy đi làm ở Thước Châu, muốn mua nhà trên huyện để lấy vợ. Nhà không có tiền, chỉ trông cậy vào khoản đền bù 350 ngàn để trả khoản đầu tiên. Giờ giải phóng mặt bằng thất bại thì chắc chắn không mua được nhà rồi.”
Thôi Minh Trí thở dài một chặp, nhưng sự việc cay đắng này quá bình thường, giống như một giọt nước giữa biển rộng, bốc hơi không thành một sợi mây mỏng. Hắn hoàn thành chỉ thị của Soái Ninh, về Thượng Hải cùng cô chờ tình hình diễn biến.
(Hết phần 90, xin mời đón đọc phần 91. Nếu muốn đọc các phần trước, xin mời click vào dòng chữ Album Tiểu thuyết “Người nối nghiệp chân chính” phía trên!)
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)