Tác giả: Hà Phong Xuy
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang
Chương 22: Đại tiệc trai đẹp
Đột phá được chỗ khó về quy hoạch, Soái Ninh lại chuyển sang vần vò phương án chia mặt bằng căn hộ, lần lượt bác bỏ hết những lựa chọn mà phòng thiết kế trình lên, đưa ra một loạt tiêu chuẩn không thể tưởng tượng được.
1. WC và phòng bếp không được đặt cạnh cửa chính.
2. Hành lang không được đâm thẳng cửa chính.
3. Hai cánh cửa trong nhà không thể nhìn thẳng nhau.
4. Trên một mặt tường không thể có hai cánh cửa.
5. Phòng bếp không thể ở giữa nhà.
6. Cửa chính hai căn hộ không được nhìn thẳng nhau.
7. Cửa chính mở ra cần phải nhìn thấy phòng khách.
…
Những yêu cầu đó không liên quan đến công năng thực dụng mà nghe như căn cứ vào lời dặn của thầy phong thuỷ, mọi người đoán sếp định coi đây là điểm hút khách. Thôi Minh Trí kín đáo xác nhận, Soái Ninh lại nói mọi người chỉ đoán đúng một nửa.
“Các dự án xung quanh Kim Huy Thế Gia sắp tới đều sẽ mở bán dần, sẽ đem đến cho chúng ta áp lực tiêu thụ rất lớn, tôi yêu cầu họ bố trí mặt bằng theo tiêu chuẩn tôi đặt ra là để sau này kìm chân đối thủ, đến lúc đấy anh sẽ biết.”
Sếp cố ý úp mở, Thôi Minh Trí bèn không hỏi thêm. Hắn là người mù tịt về thiết kế nhưng lần này đứng ngoài xem, hắn phát hiện bản lĩnh đầu cơ trục lợi của Soái Ninh thực sự lợi hại.
Cô yêu cầu chia tổ hợp công trình thành hai khu Đông - Tây, khu Tây làm quảng trường mở, xen kẽ mấy con đường nội bộ, làm vậy tăng gấp đôi diện tích thương mại mà lại không trái với chính sách, khi bán hàng có thể tung chiêu “điểm nhấn độc đáo của khu vực”, “xây dựng trung tâm thương mại quy mô lớn” để quảng cáo. Nếu sau này có thể thuận lợi bán hết thì về cơ bản, doanh thu sẽ càng ổn định.
Pha xử lý này không thể nói là không đẹp mắt. Các bè phái còn lấp lửng trong công ty thấy cô giải quyết vấn đề khó khăn dễ như trở bàn tay, thể hiện năng lực và độ quyết đoán tương xứng với chức vụ, thì sôi nổi thay đổi quan điểm, tiếng khen sau lưng cũng dần tăng nhiều. Có người khôn khéo còn cố ý khen Soái Ninh trước mặt Thôi Minh Trí, gián tiếp bày tỏ lòng trung thành với cô.
Cái tay Trương Kha giám đốc phòng marketing bỏ bê công việc để làm mình làm mẩy cũng thức thời đến công ty xin lỗi, viết bản kiểm điểm theo yêu cầu của cô, nén xấu hổ đọc trước mặt cô.
Soái Ninh chỉ nghe hết một câu liền ngắt ngang.
“Giám đốc Trương, bản kiểm điểm này là anh tự viết hay nhờ người viết thay đó?”
Đứa ngu mới đi thừa nhận là có người viết thay. Nghe anh ta nói là tự viết, Soái Ninh sai Thôi Minh Trí lấy bản kiểm điểm lại cho cô xem trước, sau khi đến tay thì ngó mấy giây, cười nói: “Nếu là tự viết thì nhất định nhớ rõ nội dung, anh đọc thuộc lòng một lần nữa những gì đã viết đi.”
Trương Kha đến chịu phạt, tự nhận là đã lùi hết nấc, không đoán được rằng cô sẽ bắn lén tên ngay trên pháp trường, cứ đơ ra trợn mắt nhìn cô, giống như phải nuốt chửng một viên bánh trôi nóng, bỏng xuyên tim phổi.
Người đứng ngoài là Thôi Minh Trí còn thấy xấu hổ đến mức khó xử, Soái Ninh lại rất hưởng thụ khoái cảm khi lăng trì kẻ địch, dương dương tự đắc giục giã.
Trước khi đến đây, Trương Kha đã được Vạn Hồng Ba dạy dỗ dặn dò, nghiến răng chịu nhục, biện bạch với vẻ nghẹn ứ: “Tôi tham khảo mẫu bản kiểm điểm trên mạng, có mấy câu không nhớ rõ, chỉ nhớ ý tứ đại khái.”
Soái Ninh xụ mặt chế giễu: “Viết kiểm điểm thì quan trọng cái thái độ, chép trên mạng là lười biếng đối phó, giám đốc Trương, thái độ anh không được ngay ngắn như thế, bảo tôi tha thứ anh thế nào đây?”
Thôi Minh Trí phỏng chừng sếp không hiểu câu “tha được cho người ta chỗ nào thì tha”, mà Trương Kha cũng là tay nóng tính, hắn sợ hai bên trở mặt tại trận.
Nếu thật như vậy thì đúng ý Soái Ninh, cô sẽ thừa cơ chèn ép đối thủ nặng nề hơn. Chút tâm cơ này không giấu được Vạn Hồng Ba đa mưu túc trí. Vì ông ta đã dặn dò cẩn thận, Trương Kha không dám vì chuyện nhỏ mà để rối mưu lớn, muối mặt tỏ vẻ sẽ viết lại nghiêm chỉnh.
Anh ta không mắc mưu, Soái Ninh cũng bực bội, tìm cách khác hạ nhục.
“Viết lại xong thì đưa cho trợ lý Thôi xem trước, ảnh bảo được thì hãy giao cho tôi. Tôi bận lắm, không rảnh mà làm giáo viên văn chữa bài tập cho anh đâu.”
Thôi Minh Trí bị quàng cái việc khổ sai làm vũ khí kiêm lá chắn, thầm than tiền của sếp đúng là không dễ kiếm, xong rồi lại còn bị Trương Kha trút giận một hồi.
“Trợ lý Thôi, cậu bảo bản kiểm điểm này tôi nên viết như nào? Hay thế này đi, cậu đọc một câu tôi chép một câu, để Ninh tổng khỏi phật lòng.”
Anh ta trừng con mắt to như nòng pháo uy hiếp, từa tựa người tử tù không khuất phục trước cường quyền đang phẫn nộ mắng quan coi ngục hành hình.
Thôi Minh Trí tuy đã về phe Soái Ninh nhưng cũng không muốn để chính mình bị xếp vào bên chống đối Vạn Hồng Ba ra mặt, đành mang lên cái mặt nạ ông ba phải dỗ dành an ủi: “Giám đốc Trương, đây cũng không phải là tôi cố ý làm khó anh, chúng ta kiếm miếng cơm đều không dễ dàng gì, cũng đừng lươn ngắn chê trạch dài chà đạp lẫn nhau nữa. Anh cố gắng viết lại cái bản kiểm điểm, viết tàm tạm thôi là được, sau đó anh học thuộc lòng rồi hãy đi gặp Ninh tổng, như thế hai ta đều trót lọt.”
Có câu cửa miệng là “Thẳng tay không đánh vào khuôn mặt tươi cười”, hắn qua nhiều năm làm phận thư ký đã luyện ra được tính tình như cục bột, thông thường có thể khiến đòn công kích của đối phương biến mất không dấu vết. Nhưng Soái Ninh nghe hắn báo cáo xong còn bảo hắn nên cho thêm vào cục bột tí bơ.
“Sao anh không hùa với lão chửi tôi vài câu? Cho chúng nó tưởng anh là dạng tiểu nhân ăn cây táo rào cây sung, về sau còn có cơ hội lại lôi kéo, làm vậy khéo có thể câu ra được mấy gián điệp đang núp kín.”
Thôi Minh Trí thật sự cho rằng sếp thích hợp đem bản sắc đi diễn phim cung đấu và phản gián, chẳng qua với tác phong quan niệm của cô hẳn không đến lượt nhận vai chính diện.
Kỳ nghỉ đến, hắn về quê ăn Tết. Hồi xưa tầm này đều có Diệp Như Vy ở bên, hai người dựa sát vào nhau vượt qua hành trình chen chúc dài dòng, tựa như hai con chim di trú quay về chốn cũ, cả thân thể và tâm trí đều đắm chìm trong niềm vui sướng của ngày Tết, ngay cả những xóc nảy mệt nhọc dọc đường cũng là khúc dạo đầu cho hạnh phúc. Đâu có giống năm nay, cô đơn chiếc bóng, len giữa đội quân xuân vận[1] đang háo hức về nhà nhưng lại giống hồn ma lang thang hoang mang, chỉ cảm nhận được gió lạnh và nỗi thê lương của ngày đông giá rét.
Cơm nhà tự tay mẹ nấu, món sủi cảo bố làm theo công thức riêng cũng không thể làm nhạt nỗi thương cảm của hắn. Hắn ở nhà rảnh rỗi nhưng lại có cảm giác sống một ngày như một năm, nỗi dày vò này quá nửa là do bà Hà Thái Phượng nhiệt tình thu xếp giới thiệu mấy đám cho hắn. Bà nóng lòng thương con, thấy Thôi Minh Trí độc thân thì giống như trông cái cửa hàng ở vị trí đẹp mà để không, bứt rứt đến nỗi ăn không ngon ngủ không yên, sớm đã nhờ người vơ vét thông tin về rất nhiều cô gái chưa lập gia đình, chuyên đợi hắn về xem xét.
Thôi Minh Trí khó chối từ mệnh lệnh của mẹ, coi như nhiệm vụ phải hoàn thành, trong lúc đi gặp mặt lại bất giác so sánh đối tượng được giới thiệu với Diệp Như Vy.
Gặp người õng ẹo làm dáng, bèn nhớ tới vẻ đoan trang dứt khoát; gặp người hám giàu vụ lợi, bèn nhớ đến sự đạm bạc khiêm tốn của cô.
Cô dịu dàng chính trực, không ra vẻ thanh cao giống cái cô giáo viên tiểu học kia. Cô nhã nhặn khiêm tốn, không có vẻ già dặn lõi đời giống cái cô làm sale kia. Cô có khả năng, thông minh, hiền thục, hầu như có hết mọi ưu điểm của phụ nữ.
Hắn càng so sánh càng nhớ nhung cô, giống như nhớ nhung món đồ gia truyền đang lưu lạc bên ngoài, sợ bị người nhanh chân giành trước, vội vã muốn cứu vãn mối tình này.
Có lẽ là thần giao cách cảm, sáng mùng Một, Diệp Như Vy gọi điện chúc tết hắn, trong lúc nói chuyện phiếm thì xen vào một tin tức.
(Hết phần 62, xin mời đón đọc phần 63. Nếu muốn đọc các phần trước, xin mời click vào dòng chữ Album Tiểu thuyết “Người nối nghiệp chân chính” phía trên!)
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)
- -----
Chú thích:
1. Cụm từ chỉ cuộc di chuyển về quê của một số lượng lớn (hàng trăm triệu) lao động nhập cư làm việc ở các thành phố lớn của TQ dịp Tết Âm lịch.