Tác giả: Hà Phong Xuy
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang
Từ xưa đến nay Soái Ninh đập đám yêu quái lau nhau là đập thẳng tay, nói độp vào mặt anh ta: “Tôi trước mắt sắp không có gì đổ vào mồm, anh còn muốn tôi rưới thêm mỡ lên cơm, xong rồi nợ đìa ra thì anh gánh hết hay gì?”
Bất động sản Quan Vũ dù sao cũng là công ty đầu ngành, được xưng tụng là chỗ tập hợp toàn tinh hoa. Mọi người ứng xử đều để ý lý lẽ mặt mũi, chẳng ai lại lầy như cô, sặc mùi dân xã hội, động một tí là tuôn ra tiếng lóng chợ búa, hạ thấp hình tượng doanh nghiệp, cãi tay đôi với cô cũng có vẻ mất giá.
Thôi Minh Trí thấy Lý Thu Sinh mắt đỏ quạch mặt đỏ gay, tức đến sùi bọt mép, trong lòng vừa buồn cười lại vừa khó xử. Một cô trợ lý ngồi trong góc không kìm được, bật cười, bị thần xui xẻo đá cho một nhát lăn vào tầm mắt Soái Ninh.
“Cô cười gì? Hoá ra tôi nói nãy giờ các người đều cho là tôi đang diễn hài phải không? Được rồi, xem diễn hài cũng phải trả tiền, các anh chị mỗi người đưa tôi được bao nhiêu? Nào nào nào, trợ lý Thôi, anh cầm ly trà này đi một vòng thu tiền, không có tiền mặt lôi điện thoại ra quét mã thanh toán cũng được.”
Sắc mặt cô xanh mét, đẩy mọi người vào cảnh bế tắc, không khí như khối bùn đất đặc sệt, vẻ mặt mọi người đều trơ lì, không biết nên cuốc xới thế nào cho tơi xốp.
Soái Ninh bỏ qua cô trợ lý đang bị doạ đến sắp khóc, hỏi Lý Thu Sinh xem trước đó ai chịu trách nhiệm làm việc với bên công ty thiết kế.
Sau một khoảng im lặng như chết rồi, một cô bé hơn hai mươi tuổi tí chút rụt rè giơ tay. Thôi Minh Trí biết cô tên là Trương Miên Miên, vào công ty chưa đầy một năm.
Soái Ninh hỏi cô: “Trước cô làm cho công ty thiết kế à?”
Trương Miên Miên lắc đầu, nom như dê đối mặt cọp.
Soái Ninh lại hỏi cô: “Đã từng một mình đứng ra thiết kế dự án tương tự bao giờ chưa?”
Lại lắc.
Soái Ninh quay sang nhìn chòng chọc Lý Thu Sinh, không hề kìm giữ sát khí.
“Giám đốc Lý, anh cử tay mơ ra lo dự án của tôi, thật là để mắt tôi quá á.”
Lý Thu Sinh vội giải thích: “Người chịu trách nhiệm là Mao Uy, Tiểu Trương là trợ thủ giúp thêm.”
Soái Ninh nghe xong tức tối mắng Trương Miên Miên: “Tôi hỏi người chịu trách nhiệm, cô là trợ thủ đứng ra làm gì? Mao Uy đâu, sao không tới?”
Trương Miên Miên sợ xanh mặt, rưng rưng nước mắt nói: “Mao công đợt này bận ở nhà hoàn thiện nội thất, mọi ngày toàn bảo tôi qua công ty thiết kế trông coi. Tôi vừa xong cao học, không đủ kinh nghiệm, rất xin lỗi…”
Câu nói kế tiếp của cô bị tiếng khóc chặn lại, Soái Ninh bực bội phẩy tay: “Tôi còn chưa mắng cô đâu, khóc cái gì, chuyện này không liên quan đến cô, ngồi xuống đi.”
Đây rất giống dấu hiệu đuổi việc, trong lúc nhất thời mọi người đều cảm thấy bất an. Lý Thu Sinh không thể không phát huy vai trò lãnh đạo, xin xỏ nói: “Tiểu Trương vừa mới tốt nghiệp, thiếu kinh nghiệm, chị cho cô ấy một cơ hội nữa đi ạ.”
Soái Ninh lừ mắt: “Tôi có nói là không cho cô ấy cơ hội à? Về sau cho cô ấy tham gia dự án nhiều vào, đừng có suốt ngày làm đứa sai vặt cho người ta. Còn cái tay Mao Uy kia, bảo anh ta khỏi cần tới, cứ ở nhà mà hoàn thiện nội thất.”
Từ lúc cô trợ lý kia phì cười, Soái Ninh đã muốn tìm đề tài, mục tiêu nhắm thẳng Mao Uy. Tay này là em vợ Trương Kha, vào công ty năm năm chỉ ăn không ngồi rồi là chính, giống như con em Bát Kỳ ăn lương từ công quỹ thời nhà Thanh, chiếm hầm cầu mà không ị.
Soái Ninh vừa vào công ty đã muốn chặt tỉa vây cánh của Vạn Hồng Ba. Cánh Trương Kha này là lộ liễu nhất nên thành mục tiêu tấn công trọng điểm của cô.
Cô đuổi việc Mao Uy trước mặt mọi người, Lý Thu Sinh không biết ăn nói sao với Trương Kha, lại khuyên can thêm: “Mao công vào công ty cũng mấy năm rồi, mới sai lần đầu đã đuổi việc, có vẻ không được thích hợp lắm ạ.”
Soái Ninh chỉ sang Trương Miên Miên trách cứ anh ta: “Sao anh biết anh ta sai lầm lần đầu? Lỡ trước kia đều tìm người gánh trách nhiệm thay giống lần này thì sao? Hơn nữa tôi truy cứu không phải sai lầm trong công việc, thái độ làm việc của người này cực kỳ ác liệt, trong thời gian làm việc về nhà hoàn thiện nội thất, điển hình lấy chung làm riêng! Anh ta coi chỗ này là chỗ nào? Trại từ thiện, viện dưỡng lão? Chả làm caideogi mỗi năm lĩnh không mấy trăm ngàn, làm trai bao còn không được giá này, anh ta có nhan sắc làm trai bao không?”
Cô nói chuyện khó nghe đến mức không ai dám đáp, Lý Thu Sinh nghẹn lời một lúc lâu sau, định xử lý vòng vèo: “Hay trước hết cứ báo cáo lên Vạn đổng chút đi ạ…”
“Tôi làm tổng giám đốc mà đến quyền nhận đuổi người cũng không có?”
Soái Ninh bỗng nhiên nổi giận làm mặt anh ta càng đỏ thêm. Cô vẫn không buông tha, quát tháo: “Tôi biết tay Mao Uy kia có chỗ dựa là Trương Kha, giờ anh gọi luôn Trương Kha tới đây để tôi hỏi thẳng xem tôi có thể đuổi việc em vợ ổng hay không?”
Lý Thu Sinh tức anh ách, nén giận biện bạch: “Ninh tổng, trước mặt nhiều nhân viên như này chị nói chuyện uyển chuyển chút đi ạ. Chúng tôi đều biết chị là con gái chủ tịch, nhưng đối với nhân viên chị cũng phải có sự tôn trọng tối thiểu chứ ạ.”
Anh ta đem vị thế nhỏ yếu ra uy hiếp, kỹ năng bạch liên bậc thấp này đọ sao được với Soái Ninh, bị cô mỉa mai đáp lại: “Giám đốc Lý anh nói thế là không đúng rồi, tôi vào công ty mấy tháng, có bao giờ nhấn mạnh với các anh rằng tôi là con gái chủ tịch chưa? Nhưng các anh thật ra trước giờ lại chưa từng tôn trọng tổng giám đốc là tôi, mỗi lần tôi muốn sử dụng quyền chính đáng của mình, các anh không phải ra sức khước từ thì cũng ngoảnh mặt làm ngơ, hơi một tí là lôi Vạn đổng ra dọa tôi. Vạn đổng chức to hơn tôi thật, nhưng tôi với ổng phân quyền lực trách nhiệm rõ ràng. Nếu chuyện gì cũng phải thông qua ổng, vậy còn cần tổng giám đốc làm gì? Không bằng kiến nghị thẳng lên tập đoàn dẹp luôn chức này đi, còn tiết kiệm được một khoản phí tổn nhân lực.”
Lời này cho thấy rõ mâu thuẫn của cô với phe Vạn Hồng Ba, có thể coi là lời tuyên chiến công khai với bên kia.
Lý Thu Sinh không nói câu nào nữa. Những người khác cũng im cun cút như rùa rụt vào mai.
Soái Ninh bắn tên không phải để doạ chơi, quay lại dặn dò Thôi Minh Trí: “Xuống phòng hành chính nói, hôm nay gửi luôn thông báo đuổi việc cho Mao Uy, đối chiếu với camera công ty điều tra rõ số liệu chấm công của anh ta. Không xin nghỉ theo quy định đều tính là bỏ bê công việc, cần trừ lương trừ thưởng gì cũng trừ không thiếu một xu. Anh ta muốn đưa ra trọng tài lao động hay ra toà, chúng ta đều theo hết.”
Trong khi giết gà không quên dọa khỉ, tàn khốc cảnh cáo những người đang ngồi đây: “Tôi không cần biết các anh các chị nhờ vả quan hệ gì mà vào đây, có ai làm chỗ dựa, từ nay trở đi ai còn học theo Mao Uy coi Quan Vũ như nồi cơm chung của công xã thì kết cục cũng sẽ giống anh ta.”
(Hết phần 58, xin mời đón đọc phần 59. Nếu muốn đọc các phần trước, xin mời click vào dòng chữ Album Tiểu thuyết “Người nối nghiệp chân chính” phía trên!)
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)