Tác giả: Hà Phong Xuy
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang
Lư Bình nắm chặt cánh tay cô hơn, điều này có nghĩa là sóng lòng anh cũng đang dâng trào. Cô ngẩng đầu nhìn chăm chú, ánh mắt vừa chạm nhau, anh đã tránh đi như sợ đau, vẻ mặt đầy xấu hổ, sự điềm tĩnh của người trên quan trường không thấy đâu nữa.
Một phần ba nỗi hổ thẹn của anh xuất phát từ sự trách móc đầy đa nghi của bản thân. Ngày đó anh bày tỏ “nếu có bằng chứng thực tế thì sẽ xử lý nặng hơn nghiêm hơn” trước mặt cô, rời đi không lâu thì hối hận vì lỡ lời. Anh biết Soái Ninh thù dai nhớ lâu, thủ đoạn cứng rắn, có thể trả thù sau khi trở mặt, thật sự không nên dành cho cô những lời lẽ ấy. Điều này chứng tỏ anh thật sự không kiềm chế được nữa, vì cô mà đánh mất sự kín đáo điềm tĩnh lâu nay, tiếc rằng quá nửa là anh tương tư đơn phương. Hôm nay nhận được lời hẹn, anh thật sự mừng sững người. Lúc này lại cảm động trước những “lời gan ruột” của cô, anh nóng lòng muốn bù đắp.
“Anh cũng rất hối hận, sau đó vẫn luôn dằn vặt vì lúc ấy nói năng văng mạng quá, không nên bé xé ra to phủ định em. Rồi sau nữa, xã Liên Hoa xuất hiện hiện tượng hàng quán đồng loạt chặt chém, em tích cực thúc đẩy Cục Vật giá thành lập điểm liên lạc điều giải, còn đi đầu dẫn dắt tập hợp các hộ kinh doanh ở đó thành lập hội đoàn, anh lại càng biết anh trách lầm em.”
Điểm Liên lạc Điều giải Tranh chấp Giá cả chỉ mang đến vai trò giám sát nhất định. Soái Ninh muốn mạnh mẽ đưa hoạt động kinh doanh trong phạm vi Hoa Quả Lĩnh vào khuôn khổ, hỗ trợ các hộ kinh doanh có tâm, đả kích hàng quán chặt chém, lấy danh nghĩa Ban quản lý khu Danh thắng của Quan Vũ đi thuyết phục tập hợp một loạt các hộ kinh doanh, thành lập Liên minh các hộ kinh doanh khu danh thắng Hoa Quả Lĩnh, tuần trước đã được hội liên hiệp công thương phê duyệt, chờ tập hợp đủ thông tin tư liệu và chương trình hoạt động là có thể lên Cục Dân chính đăng ký.
Lư Bình biết ngần ấy chuyện, tất nhiên là vẫn luôn dõi theo cô. Loại người thích và giỏi quan sát như này, phải đề cao cảnh giác mới nắm bắt được tình yêu của anh. Chỉ cần một lần không cẩn thận gây ra việc gì đó làm sụp đổ tam quan[1] thì sẽ bị cho vào sổ đen lúc nào không biết.
Soái Ninh đồ rằng anh đã âm thầm xem hết những scandal lan truyền trên mạng về việc cô chửi bậy, lượn hộp đêm, à ơi trai non, làm giả Phật nhục thân, vân vân. Dựa trên cơ sở ấy mà anh vẫn rung động vì cô được, điều đó cho thấy độ bao dung hơi bị cao và giới hạn chịu đựng cũng bền hơn nhiều so với giai bình thường.
Có điểm cộng này, cô quyết định tha thứ cho anh vì trước đó dám xúc phạm cô, từ đây sẽ bỏ qua chuyện cũ, nụ cười cũng chân thành hơn hẳn.
“Em thấy những quán chặt chém đó mà điên cả người. Hoa Quả Lĩnh không dễ dàng gì mới có được tình thế thịnh vượng, không thể bị họ phá hỏng. Việc này nằm ngoài tầm với của người khác, em có năng lực nên đứng ra. Suy cho cùng, đã đầu tư bao tâm sức vào đó, nếu mặc kệ việc chặt chém thì cũng bằng bỏ cuộc giữa chừng.”
Lư Bình mỉm cười, gật đầu lia lịa, từ góc độ này nhìn sang nom càng ngon. Soái Ninh lại dậy cơn thèm, muốn nói tí lời ngon ngọt lấy lòng anh.
“Hơn nữa, anh cũng cho em cảm hứng to lớn lắm.”
“Ừm?”
Lư Bình nhìn sang cô lần nữa, ngóng cô giải thích.
“Nghe anh trình bày những kiến thức, lý giải về ‘cùng nhau thịnh vượng’, em vẫn luôn tự hỏi nên dùng phương pháp nào để khiến những người lạc hậu tư tưởng ấy thay đổi quan niệm. Sau đó Hoa Quả Lĩnh xuất hiện tình trạng chặt chém. Đối xử với những hộ kinh doanh bất lương ấy, phê bình giáo dục và xử phạt thuần túy chỉ là chữa phần ngọn, chỉ có áp dụng các biện pháp cưỡng chế điều tiết kiểm soát giá cả ở khu du lịch, để thị trường dạy họ cách cư xử. Khi làm những việc này, em cảm nhận sâu sắc ý thức trách nhiệm. Tầng lớp người giàu thu hoạch bao nhiêu ích lợi từ xã hội thì nên gánh vác bấy nhiêu trách nhiệm. Giống sư tử đầu đàn trên thảo nguyên châu Phi ấy, đã hưởng thụ sự cung phụng của cả đàn thì nhất định phải bảo vệ lãnh thổ, xua đuổi những kẻ xâm lược bên ngoài.”
Câu chữ nuột nà còn hơn cả ngàn lượng vàng ròng, Lư Bình vui mừng khôn xiết, ánh mắt nhìn cô càng thêm trìu mến da diết.
“Em có được nhận thức như thế, sau này nhất định có thể trở thành doanh nhân ưu tú thúc đẩy sự phát triển tiến bộ của xã hội. Anh nhớ Rockefeller từng nói một câu, nếu khi doanh nhân giàu lên mà người nghèo vẫn nghèo, nó sẽ phá hỏng các điều kiện xã hội để họ tiếp tục giàu có, ví dụ như tình trạng chênh lệch giàu nghèo dẫn đến bất ổn xã hội. Vì thế, người giàu phải nghĩ cách làm cho người nghèo giàu lên, ít nhất phải cho họ cơ hội làm giàu.”
Mấy ngàn năm nam tôn nữ ti (đàn ông nắm quyền, phụ nữ phục tùng), đàn ông dù có ủng hộ nữ quyền và bình đẳng đến đâu cũng vẫn còn cảm giác thượng đẳng về giới tính trong sâu thẳm con người, thích làm lãnh tụ tinh thần cho phụ nữ. Mức độ tôn thờ đàn ông nhận được sẽ quyết định độ nông sâu của tình yêu họ dành cho phụ nữ.
Soái Ninh đồ chừng Lư Bình cũng không phải ngoại lệ, hùa theo “âu yếm”: “Đúng nha, các doanh nhân Âu Mỹ giàu nhất đều nhiệt tình làm từ thiện. Khi Trump tuyên bố cắt giảm thuế, các tập đoàn tài chính lớn của Mỹ đã cùng yêu cầu không cắt giảm thuế cho người giàu. Họ luôn đồng thuận rằng nếu không thể thiết lập chế độ xã hội lành mạnh, họ sẽ không thể bảo vệ sự giàu có của mình.”
Về cơ bản cô đồng ý với quan điểm này, nhưng tình hình trong nước có khác biệt. Chính sách của Trung Quốc toàn do chính phủ điều tiết khống chế. Doanh nhân giàu như nhà mình chỉ cần nộp thuế theo quy định, lo phúc lợi tốt cho nhân viên và các hoạt động từ thiện trong khả năng là có thể không thẹn với lòng rồi. Thời gian lo nghĩ ba cái trò tác động tinh thần, tác động văn hóa cao siêu thà để mở thêm đôi công ty tốt, tăng tỷ lệ người có việc làm trong xã hội.
Được phụ họa, Lư Bình rất cao hứng, ánh mắt cũng càng sáng rỡ vì hy vọng: “Nước ta đã ban hành Luật Từ thiện, cũng đang không ngừng sửa đổi. Hiện tại doanh nghiệp làm từ thiện có thể hưởng ưu đãi thuế thu nhập, chắc hẳn sẽ có ngày càng nhiều người giàu tham gia vào các hoạt động xóa đói giảm nghèo trong tương lai. Doanh nhân hướng tới mục tiêu tạo ra của cải, của cải không ngừng được tạo ra trong quá trình lưu thông. Những gì có thể thúc đẩy tiến bộ xã hội, phát huy tác dụng tích cực mới là của cải chân chính. Và các doanh nhân lớn như em và những người cùng tầng lớp là lực lượng trung kiên của quá trình người trước giàu lên kéo theo người sau, và là lực lượng chủ lực thúc đẩy cải cách xã hội. Đường dài gánh nặng đây.”
“Ha ha, đúng là như vậy, nhưng nhiệm vụ này chỉ dựa vào một, hai thế hệ chúng em không thể hoàn thành, ít nhất phải thêm ba thế hệ nữa.”
Soái Ninh cảm thấy cứ bàn mấy triết lý xa vời này thì giống ăn mì ăn liền, chẳng hấp thụ được chất dinh dưỡng gì, cấp tốc nói sang chuyện khác: “Rượu vang đỏ bữa nay dở ẹc, các anh mời khách mà chẳng chiêu đãi tí rượu ngon nào, keo kiệt quá à.”
Lư Bình không uống rượu, nghĩ cô cực sành ăn uống thì đánh giá hẳn là có cơ sở, cười nói: “Trên có quy định, tiêu chuẩn ăn uống công vụ không thể quá xa xỉ, đành để những chuyên gia ẩm thực như em chịu thiệt.”
Anh sực nhớ ra một chuyện nhưng vừa dợm nói lại vội ngừng, sau khi Soái Ninh tò mò gạn hỏi mới ngượng ngùng bảo: “Tháng trước anh họ anh về thăm, tặng một chai vang đỏ không ngọt của Pháp. Nếu em thích thì để anh mượn hoa dâng Phật.”
Soái Ninh vui vẻ đùa: “Anh định hối lộ em?”
Anh cười híp cả mắt: “Em nói thế anh lại không dám tặng.”
“Có một cách tránh điều tiếng á, lên nhà anh lấy rượu ra chúng ta cùng uống, vậy là không có chuyện quà cáp hối lộ.”
Bàn việc tiện thể giải cơn thèm, chuyện một mũi tên bắn hai con chim tốt thế, sao cô lại không làm cơ chứ?
Lư Bình đã có thể thích ứng với sự “thẳng thừng” của cô, dịu dàng nhìn vào mắt cô, nhè nhẹ gật đầu.
(Hết phần 161, xin mời đón đọc phần 162. Nếu muốn đọc các phần trước, xin mời click vào dòng chữ Album Tiểu thuyết “Người nối nghiệp chân chính” phía trên!)
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)
- -----
Chú thích:
1. Tam quan: thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan. Làm sụp đổ tam quan là gây ra việc gì trái ngược với quan điểm sống cốt lõi của người kia.