Tác giả: Hà Phong Xuy
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang
Soái Ninh cảm thấy con đường dưới chân dài ra, chậm chạp không đi khỏi. Bên tai tùy lúc văng vẳng tiếng người già ho, trẻ con khóc, trai gái cãi vã, thế giới như bị chôn vùi trong phiền não. Cô cũng là một trong những kẻ bị chôn sống. Lý do phiền não của người nghèo và người giàu khác nhau nhưng cảm giác lại giông giống.
Cô oán Lư Bình giành việc đưa ra lời cắt đứt trước, làm tổn hại lòng tự tôn quý giá của cô, cũng trách anh không niệm tình cảm mà thực thi pháp luật nghiêm khắc nhưng lại hiểu rằng anh làm vậy có căn cứ đầy đủ, hợp tình lý. Loại mâu thuẫn này khiến nỗi oán giận của cô với anh giống con chim không chân, không cách nào đáp xuống đất, rút cạn tinh lực trong đường bay mịt mờ.
Trong vô thức, cô dừng lại một chỗ. Còn đang thất thần, cửa sổ bên phải sáng đèn, cô quay sang theo bản năng. Sau song sắt như nhà tù, một cô gái trẻ ngơ ngác nhìn cô. Cô gái mặt như khay bạc, mũi miệng nét nào ra nét đấy rất đẹp, nếu hoa mắt khéo phải giống cô đến bảy phần.
Hai cô gái dung mạo na ná nhìn nhau, người bên ngoài song sắt ăn vận hoa mỹ cao quý vàng ngọc, người bên trong kia mặc bộ quần áo rẻ tiền kém cỏi, thần thái đầy vẻ co quắp chưa từng trải đời.
Đây có thể coi là một trò đùa của tạo hóa.
Người bên trong hiển nhiên đã nhận ra người bên ngoài, ngây ra giây lát, vội vàng nhoài người cầm điện thoại, lấy hết can đảm giơ máy chụp Soái Ninh. Soái Ninh thoáng kinh ngạc, đang muốn nổi cơn nhưng nhìn nụ cười e lệ ngu ngơ của đối phương, nỗi tức giận bèn tịt ngóm như quả pháo bị ngắt ngòi, cô nhanh chóng bỏ đi.
Trên đường, cô gọi Diệp Như Vy, bảo mau đến khách sạn chờ mình. Lúc này muốn cẩu Thôi Minh Trí ra, chỉ có thể nhờ chị chàng này bỏ sức. Không biết tình cảm còn lại của cô ấy dành cho Thôi Minh Trí có đủ nhiều đến mức đồng ý gánh cái tội này không.
“Ninh tổng, tôi đang muốn tìm chị. Tôi nghĩ kỹ rồi, chỉ có một cách cứu được Minh Trí.”
Vừa gặp mặt, Diệp Như Vy đề xuất kế sách của mình trước, cũng một chín một mười với suy tính của Soái Ninh.
Soái Ninh nghe xong trầm mặc mấy giây, đánh giá cô cẩn thận, thấy khâm phục tự đáy lòng.
Người ngoài đầu óc nhanh nhạy là nghĩ ra được chủ ý này, nhưng với Diệp Như Vy thì lại cần đến sự hy sinh cống hiến. Phần lớn những kẻ nhân từ trên đời thường lấy của người phúc ta, hiếm người quên mình vì người khác. Thôi Minh Trí hồi trước đòi chia tay đúng là có mắt không tròng.
Hai ngày hai đêm đờ người ở công an huyện, đêm nào cũng bị ánh đèn chói gắt ở phòng xét hỏi chiếu cho không ngủ được, thị giác của Thôi Minh Trí bị xoắn vặn đến hỗn loạn, cơ bản gần sát trạng thái “có mắt không tròng”.
Những cảm giác khác cũng thật khủng khiếp, giống như chiếc đinh bị búa đập liên tục, lún sâu. Hắn tuột khỏi ghế xuống đất không biết bao nhiêu lần, lại bị kéo lên ấn ngồi. Đôi chân dường như lìa khỏi người hắn, thứ kéo lê dưới thân hắn là hai cái đuôi rắn mềm nhũn không thể tu luyện thành hình người.
Cảnh sát thẩm vấn đã đổi hai tốp, câu hỏi cũng từ “Tại sao phóng hỏa” lên đời thành “Chịu ai sai khiến”. Thân thể hắn càng lúc càng yếu, đầu óc trái lại càng lúc càng tỉnh, hiểu rõ tình thế hiện tại.
Có người đang đánh Ninh tổng, nếu mình khai ra cô ấy thì xong hết.
Kẻ sĩ chết vì người tri kỷ (người hiểu mình), hắn lại đang ngồi chung thuyền với sếp, thịt nát xương tan cũng phải cắn răng.
Buổi sáng ngày thứ ba, Trâu Gia Phú - luật sư riêng của Soái Ninh - lấy tư cách người được thuê bảo vệ quyền lợi tới công an huyện, yêu cầu được nói chuyện trực tiếp với Thôi Minh Trí.
Thôi Minh Trí lúc này vẫn là nghi phạm, có quyền nói chuyện với luật sư. Thấy Trâu Gia Phú, ánh rạng đông hy vọng trỗi dậy trong lòng, hắn tóm lấy tay ông ta kêu cứu thảm thiết.
Trâu Gia Phú vỗ vỗ mu bàn tay hắn, trầm lắng bảo: “Trợ lý Thôi, cô Diệp Như Vy đã liên hệ với tôi rồi. Cô ấy nói hôm kia anh vừa đến công trường đã cãi nhau với cô ấy một trận, oán trách người nhà làm cô ấy mang vạ. Lúc đó cô ấy rất bực tức nên cự nự với anh. Anh vì thế mới nghĩ quẩn, vào công trường phóng hỏa trút giận.”
Viên cảnh sát đứng canh bên cạnh nghe ông ta có dấu hiệu nghi thông cung, vội quát: “Cuối cùng trong hai người ai mới là nghi phạm? Còn nói kiểu này nữa, chúng tôi có quyền tước tư cách vào thăm của ông đấy.”
Trâu Gia Phú cười cười biết lỗi, nhìn chăm chú vào mắt Thôi Minh Trí khuyên: “Anh mau khai thật với cảnh sát về vụ việc, tôi sẽ cố gắng hết sức nghĩ cách giúp anh giảm bớt tội trạng chứ dây dưa mãi cũng không ai được lợi.”
Thôi Minh Trí đã hiểu lời ám chỉ, không biết cách này là Diệp Như Vy chủ động đề xuất hay bị ép nhận. Nỗi cảm động áy náy tạo thành đau đớn lấn át sự hành hạ về thân thể, nước mắt chợt trào ra.
“Vy Vy cô ấy… cô ấy…”
Trâu Gia Phú an ủi: “Cô Diệp rất khỏe, rất nhớ mong anh. Anh sớm được ra thì cô ấy mới yên tâm được.”
Cảnh sát càng nghi, lập tức ngừng cuộc gặp, đuổi ông ta ra. Thôi Minh Trí cúi rạp trên bàn khóc ầm lên như thể tiếng quát to của người ta làm tim gan hắn tan nát.
Viên cảnh sát tiến lại răn dạy, hắn chẳng những không nín còn lớn tiếng mắng: “Các người giam tôi lâu như thế, quay tôi đến mức sắp rụng rời ra rồi, còn không cho tôi khóc tí thải độc à?”
Đối phó với hành vi vô lại của nghi phạm, cảnh sát vẫn dùng kiên nhẫn là chính, rót cho hắn cốc nước ấm, chờ hắn ngừng khóc rồi mới đưa về lại phòng thẩm vấn.
Thôi Minh Trí vừa ngồi xuống đã chủ động khai, lời nói giống hệt lời luật sư Trâu đã dạy. Còn việc thêm thắt chi tiết ra sao, hắn biết cảnh sát sẽ tìm Diệp Như Vy đối chiếu nên dùng nguyên mẫu là lần cãi nhau trước của hai người. Vừa hay hôm kia họ có chạm mặt ở công trường, thời gian địa điểm có căn cứ sẵn, chắc hẳn Diệp Như Vy cũng sẽ phối hợp theo đó.
Phía cảnh sát nhanh chóng đến gặp Diệp Như Vy xác minh. Khi lấy lời khai, họ đào bới căn vặn từng câu từng chữ. Nếu sai lệch với lời khai của Thôi Minh Trí, cô sẽ bị buộc tội khai man, làm chứng giả.
May thay, hai người họ suy nghĩ ăn ý, xa mặt mà nhảy một vũ điệu đôi không chút cách lòng.
Hai bản lời khai khớp hoàn hảo, cảnh sát thiếu các bằng chứng khác, cuối cùng xử lý theo tội “cố ý hủy hoại tài sản”, phạt hắn bồi thường thiệt hại cho bên bị tổn thất theo đúng giá, cũng giam ngắn hạn năm ngày.
Trong lúc bị giam, Thôi Minh Trí chịu khổ sở lắm, sau khi được tha, sức miễn dịch suy giảm nên bị cảm nặng, lần thứ ba đi vào phòng bệnh hắn đã quen ở bệnh viện huyện. Lúc này, Soái Ninh sớm đã về Thượng Hải xử lý công việc, thuê hộ lý chăm hắn. Diệp Như Vy ngày ngày hết giờ làm cũng đảo qua thăm nom.
Ngày đầu tiên gặp lại, Thôi Minh Trí chật vật đứng dậy tới nắm tay cô, muôn ngàn lời lẽ nghẹn tắc nơi cổ họng.
Hắn muốn nói gì, Diệp Như Vy hiểu cả. Cô chủ động nói rõ: “Là em nói với Ninh tổng về việc dùng chuyện mình cãi nhau làm lý do, không ai ép em hết. Để cứu anh ra, Ninh tổng nhọc nhằn lắm đấy. Vừa rồi cô ấy bảo em chuyển lời cho anh, cô ấy lo hết với trên công ty rồi, anh ra viện về xong rồi mọi thứ sẽ như cũ, không cần nghĩ ngợi.”
Cố ý phóng hỏa đốt tài sản của công ty, lại có tiền sự với bên công an, dựa theo quy định tuyển dụng của tập đoàn Quan Vũ thì sẽ bị đuổi việc ngay lập tức. Phe Vạn Hồng Ba ắt sẽ tính sổ ra nhẽ với hắn, Soái Ninh hẳn phải đẩy lùi một loạt làn sóng công kích trong tối ngoài sáng mới giữ được hắn.
Thôi Minh Trí ăn năn vì làm hỏng việc được giao còn khiến sếp bị vạ lây, đôi mắt đỏ hoe vì hổ thẹn.
Diệp Như Vy chìa khăn giấy, răn dạy phũ phàng: “Sau này anh khuyên can Ninh tổng để cô ấy cố gắng thận trọng từng đường đi nước bước. Tốt nhất đừng làm những việc mạo hiểm như này.”
Thôi Minh Trí không muốn chị đại bị trách móc, giải thích thay sếp: “Đây là dự án đầu tiên Ninh tổng nắm khi lên cấp quản lý của công ty, định nộp bài giải hoàn mỹ để tranh thủ sự ủng hộ trên tập đoàn, làm việc có hơi nóng vội nhưng cũng không trách cô ấy được.”
Diệp Như Vy gật đầu: “Em cũng hiểu tâm tình của Ninh tổng, nhưng sốt ruột sẽ bị rối, nóng vội ắt không thành. Giờ trên tập đoàn và công ty bất động sản đều là sân nhà của Vạn đổng, có bao nhiêu con mắt chờ xem cô ấy sai lầm, bao nhiêu cái miệng chờ nói xấu cô ấy. Ninh tổng bạo gan kỹ tính, hồi trước đứng đâu vững đó, không để đối thủ bắt được nhược điểm. Nhưng việc lần này thực sự không chiếm lý, tuy nói đã tránh thoát được nhưng nếu có lần sau không chắc đã may như thế.”
Cô thấy Thôi Minh Trí môi khô nứt nẻ, lấy quả táo và con dao trên tủ đầu giường, vừa gọt vừa nói.
“Chúng ta đều một lòng theo Ninh tổng, tất nhiên nên suy tính cho cô ấy mọi nhẽ. Anh lại là trợ thủ thân cận nhất của cô ấy, lúc nào cần khuyên can thì phải bạo dạn lên. Tục ngữ nói muốn thuyền đi được ổn thì đầu thuyền phải thẳng. Phải giúp thuyền trưởng là cô ấy trụ được, chúng ta mới không sợ lật thuyền. Có nghe chửi mấy trận cũng đáng.”
Cô nói, Thôi Minh Trí nghe tâm phục khẩu phục, càng cảm thấy cô chính là ngọn đèn dẫn lối không thể thiếu trong đời mình, trước hết lấy can đảm nói ra ý định đã quyết từ lúc còn trong trại tạm giam.
“Vy Vy, chúng ta bắt đầu lại lần nữa nhé.”
Động tác gọt táo của Diệp Như Vy khựng lại nửa nhịp, cô bình tĩnh ngẩng đầu: “Em còn nợ nhiều chưa trả hết đâu.”
“Giờ anh có tiền, anh giúp em trả.”
Hắn gắng sức ngồi lên, vuốt mớ tóc rối bết dầu, năn nỉ chân thành: “Trước kia là anh yếu đuối bất tài, đúng lúc em cần trợ giúp nhất anh lại bỏ rơi em. Ngay từ đầu anh đã hối hận, sau lại theo Ninh tổng liều mạng cố gắng, chính là muốn giành được điều kiện kinh tế tốt để quay lại với em. Vốn định đợi tích góp đủ 1,2 triệu, giúp em trả hết nợ người ngoài rồi mới nói với em chuyện này, nhưng giờ anh không chờ được nữa. Anh cần em, một khắc cũng không xa em được. Vy Vy, anh biết trong lòng em cũng có anh. Em cho anh một cơ hội nữa, được không?”
Việc này không thể bẻm mép dẻo mỏ, vì thế hắn thể hiện tha thiết lời ít ý nhiều.
Đây cũng từng là điều mà Diệp Như Vy hằng ao ước, nhưng thời gian và suy nghĩ đã làm nguội cảm tính. Khi lại nghe những lời này, lòng cô không hề gợn sóng, thậm chí còn bật cười đến hơi ngượng nghịu.
“Minh Trí, em không thể cầm tiền của anh nữa. 550 ngàn vay anh hồi trước, em đã trả 300 ngàn cho mẹ anh…”
Thôi Minh Trí sửng sốt: “Em trả khi nào?”
“Mới giữa tháng 7, em hỏi bác số tài khoản để chuyển tiền, bác cũng kiểm tra và nhận rồi.”
Hà Thái Phượng hẳn là sợ thằng con lại bị ngu, không hé cho Thôi Minh Trí lời nào. Hắn nổi giận đùng đùng, vội gọi điện căn vặn mẹ nhưng Diệp Như Vy liều mạng ngăn lại.
“Tiền này vốn phải trả, anh không thể giận bác, càng không được cáu với bác!”
“Vy Vy, mẹ anh bà ấy vô lý lắm, em đừng chấp bà ấy, hơn nữa đây thật sự không phải chủ ý của anh!”
“Em biết, thiếu nợ trả tiền là việc hiển nhiên thiên kinh địa nghĩa, sao anh lại đi trách bác? Nhân cơ hội em cũng nói rõ với anh thế này, em đã nghĩ rành mạch rồi, cuộc sống chỉ có thể trông vào chính mình. Chỉ có tự trả hết nợ em mới yên lòng được. Nếu anh thực sự tốt với em thì hãy hiểu cho tâm tình của em.”
Diệp Như Vy nói năng dịu dàng, thái độ nghiêm túc, xa cách quả quyết như hoa tịch mai trong gió tuyết.
Con người ta thường phải tuyệt vọng không trông cậy được vào người ngoài mới có thể trở nên hoàn toàn độc lập, tất cả sự kiên cường của cô giờ phút này đều là vảy cứng kết lại từ vết thương khi chia tay.
Thôi Minh Trí rơi nước mắt chua chát, nắm chặt tay cô xin lời hẹn ước.
“Để anh chờ em, dù là ba năm năm năm hay tám năm mười năm, cho đến khi em bằng lòng tiếp nhận anh lần nữa.”
Nước mắt của hắn dường như nhỏ vào lòng Diệp Như Vy, khơi dậy nỗi đau đớn mòn mỏi nhưng không làm mềm bản chất tinh thần cô. Cô vẫn yêu hắn thương hắn, như yêu thương chiếc bình quý đã sứt mất một góc. Cô sẵn sàng tiếp tục nâng niu nó, nhưng cô không cách nào yên tâm dùng nó như trước kia.