Tác giả: Hà Phong Xuy
Soái Ninh đánh giá khách quan: “Cũng không tồi, gần tuyến đường chính, vuông vắn, là khu đất đẹp.” Lại nghĩ dù sao cũng bị nhắm đến, không thể không đối phó cho rốt ráo, vì thế ra vẻ ngạc nhiên hỏi lại: “Khu đất đẹp như này mà sao lại ngừng thi công cơ chứ?”
Lư Bình thở dài: “Chủ đầu tư làm ăn ở nơi khác bị thua lỗ, ôm tiền trốn mất, khổ thân những khách hàng đã đóng tiền mua đợt đầu.”
Thôi Minh Trí hồi hết cả hộp, quay đầu ngó Diệp Như Vy, cô cũng đang nhìn về phía hắn vẻ bứt rứt, hai người tự nhiên có chung một nỗi lo ngại.
Soái Ninh vững tâm lý hơn hai người cấp dưới nhiều, vẫn hỏi nhẹ nhàng như không: “Chính quyền bây giờ quản lý chặt thế, chưa xây xong 10 tầng chưa được phép mở bán chứ nhỉ?”
Một nụ cười phất phơ trên mặt Lư Bình: “Chuyện này kể ra thì dài lắm.”
Anh ta tránh nhắc đến, nhưng ai cũng hiểu ý. Chủ đầu tư kia nhất định dùng các chiêu trò bôi trơn. Chủ tịch và bí thư trước của huyện vào lò có lẽ cũng liên quan đến việc này.
Soái Ninh không muốn biết chủ đầu tư thiếu đạo đức kia làm sao mà toang, chỉ muốn tránh khỏi cái tròng Lư Bình đã bày sẵn, sau đó nói sang chuyện Hoa Quả Lĩnh, nghĩ đến việc lấy vô chiêu thắng hữu chiêu[1].
Nhưng Lư Bình có vẻ muốn theo đến cùng, trắng trợn dẫn dắt chủ đề về lại chuyện này, nói giọng thành khẩn: “Chúng tôi vẫn luôn mong muốn giải quyết việc này, đầu tiên là bảo vệ quyền lợi người mua nhà, thứ hai là, chị cũng thấy đấy, mảnh đất này ở vùng giáp ranh giữa cụm đô thị khu công nghệ cao và cụm các trường đại học, vị trí rất quan trọng, không thể cứ bỏ hoang mãi được.”
Soái Ninh đành phải gật đầu cho xong, thật muốn tìm cuộn băng dính dán kín mồm anh ta.
Lư Bình không để cô giả ngây giả ngô, đi luôn vào trọng tâm: “Huyện uỷ họp bàn rồi, quyết định sẽ đưa dự án treo này vào điều kiện duyệt dự án xây dựng tổ hợp du lịch nông nghiệp Hoa Quả Lĩnh, giao cả cho một công ty có năng lực thực sự, phấn đấu trong hai năm giải quyết xong các vấn đề chủ đầu tư trước để lại.”
Con dao gí sau lưng cuối cùng cũng đâm xuống, Thôi Minh Trí và Diệp Như Vy lộ ra vẻ ngạc nhiên đã chuẩn bị sẵn. Đến lúc mấu chốt còn mọc ra một khúc mắc khó đỡ như vậy, thật sự là trở ngại lớn. Mới đầu còn tưởng anh ta dễ thuyết phục, hoá ra cũng là dạng chủ quán cơm tù.
Soái Ninh thầm chửi Lư Bình đầu óc xấu xa, không thù không oán tự dưng chọn cô làm người đổ vỏ, cười giả lả: “Xin lỗi, bí thư Lư, tôi hơi lơ mơ chút. Theo tôi được biết, dự án Hoa Quả Lĩnh đã bàn thảo xong xuôi từ lúc anh Hai tôi còn sống, lần này tôi đến còn tưởng là sẽ làm việc với các ban ngành để nhận quyết định giao đất. Anh đột nhiên thêm vào cái nữa, cũng phải để chúng tôi chuẩn bị tâm lý một chút chứ ạ.”
Vẻ mặt tươi cười của Lư Bình chân thành hơn của cô nhiều, còn giọng điệu của anh ta thì hiền từ như Bồ Tát: “Quyền sử dụng đất của Hoa Quả Lĩnh chúng tôi vốn định dùng hình thức đấu giá đấu thầu theo quy trình cơ. Vì tập đoàn Quan Vũ là doanh nghiệp lớn nổi tiếng có uy tín, anh nhà mình lại tỏ ra cực kỳ nhiệt tình với dự án, huyện uỷ mới linh động chỉ định thầu để bên công ty mình nắm trọn dự án. Chúng tôi đã thiện chí như vậy, công ty mình cũng nên ủng hộ công việc của chúng tôi nhỉ.”
Yêu cầu vô lý mà anh ta lại nói rõ ôn tồn lễ độ, có đầu có đũa, làm người ta muốn đập vào mặt cũng không có cách ra tay.
Trong nước quan chức vẫn to hơn doanh nhân, Soái Ninh không thể đối chọi gay gắt, nói vòng qua: “Vâng, tất nhiên phải thế rồi. Bí thư Lư, chuyện này tôi phải tìm hiểu tình hình trước đã, anh có tài liệu gì về công trình này không ạ? Nếu có thể thì anh gửi trước cho tôi xem thử. Tôi đề xuất lên tập đoàn rồi sẽ trả lời anh.”
Cô viện cớ cũng rất hợp lý, thuận lợi giành được thời gian giảm xóc.
Lư Bình cho người đưa tài liệu của Kim Huy Thế Gia tới, ba người quay về khách sạn mở ra đọc, phát hiện cái này là đống bầy hầy hạng nhất.
Hệ số sử dụng đất của công trình cao tới 3,8 và các thông số kỹ thuật thiết kế đều mấp mé vi phạm quy chuẩn xây dựng. Tòa nhà cao 25 tầng. Đã bán hơn 800 căn trong tổng số 1.400 căn, còn nợ ngân hàng 300 triệu NDT.
Mặc dù chính quyền huyện đã tiến hành mua lại khu đất, nhưng chủ đầu tư mới sẽ không thể đem khu đất này ra thế chấp để lấy chi phí thi công. Trừ đi số căn phải bàn giao cho các khách hàng đã đóng tiền, số căn còn lại dù có bán hết cũng gần như không có lãi.
Diệp Như Vy trước kia làm cho công ty thiết kế, rất nhiều dự án qua tay rồi mà chưa gặp cái nào quá đáng nhường này, không khỏi phẫn nộ: “Chủ đầu tư này ăn dày thấy ghê, không biết hồi trước cơ phải to thế nào mới chạy được như vậy.”
Thôi Minh Trí thấy não như có khối máu bầm sưng to, rầu rĩ nói: “Thảo nào vị trí đẹp như thế mà không ai hứng. Đây là bố của dự án treo, mình nhận cái này không những không có lãi mà khéo còn phải bù lỗ.”
Soái Ninh cũng không phát hoảng, chỉ là nén giận, khịt mũi qua vòng khói thuốc: “Tay bí thư Lư này nói thẳng là muốn chúng ta đổ tiền ra, cảm thấy Quan Vũ chúng ta lớn mạnh, bị xiên một nhát cũng không nhằm nhò gì, hừ, đúng là biết tính toán.”
Cô nhớ lại vẻ đẹp mã của giai kia, xếp béng anh ta vào dạng rắn giả dây thừng. Loại này cô gặp nhiều, bên ngoài tỏ ra vô hại, bên trong ủ một bụng mưu, giống bánh trôi nhân vừng đen, vỏ trắng nuột ruột tối thui.
Thôi Minh Trí ngẫm thấy cô chỉ là một kẻ hậu sinh mới bước vào thương trường không giải quyết được việc liên quan đến quan chức, kịp thời góp lời: “Ninh tổng, chúng ta có nên báo cho chủ tịch một câu, nhờ mối quan hệ của bác không ạ?”
Soái Ninh đã có chủ ý, phân công: “Anh đi tìm hiểu về tay Lư Bình này trước đã, nói không chừng là đang viện cớ đòi mình tiền lót tay.”
Ba điểm nóng với quan chức mới lên: tạo dựng uy thế, tạo dựng tên tuổi, vơ tiền. Lư Bình rất có thể đang diễn tập bước “chặn” trong bốn bước “Ăn – Nhận – Chặn – Đòi”, tốn ít quà cáp có lẽ sẽ giải quyết xong.
Họ đi công tác đều chuẩn bị sẵn quà cáp. Sẩm tối Thôi Minh Trí hỏi thăm được địa chỉ của Lư Bình ở khu tập thể huyện uỷ, mang theo hai hộp trà Phổ Nhĩ 10 ngàn tệ một cân[2] tiến đến xin gặp, không ngờ trước khi gặp được người ta đã bị giúp việc nhà người ta chặn ngay ngoài cửa.
“Mời chú để đồ ngoài hành lang rồi hãy vào nhà, tí nữa chú về thì mang hết về.”
Cô giúp việc mặt mũi nghiêm trọng, ai không biết còn tưởng là điều tra viên của đội phòng chống ma tuý, coi khách đến chơi cũng như tên buôn ma tuý mà dè chừng.
Gác cổng cho tể tướng cũng ngang quan thất phẩm, Thôi Minh Trí vội cúi gập người xin xỏ: “Cô ạ, cháu là tới thăm bí thư Lư, cũng không quà cáp gì đáng kể, chỉ đem hai hộp chè, cô xem có thể…”
“Không được không được, kể cả là một cái kim cũng không đem vào được.”
Cô giúp việc từ chối như chém đinh chặt sắt, hắn còn muốn phân bua, cánh cửa đã chực đóng lại, hắn vội vàng giơ tay chặn, không còn cách nào khác là nhân nhượng: “Rồi rồi rồi, cháu để ở ngoài hết rồi, cô cho cháu vào đi ạ.”
(Hết phần 18, xin mời đón đọc phần 19)
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)
- -----
Chú thích:
1. Kiếm thuật trong “Tiếu ngạo giang hồ” của Kim Dung, ý là dùng cách đánh không có bài bản gì để thắng những người theo sát bài bản.
2. 1 cân TQ = 500g, ở đây ý là trà cao cấp đắt tiền.