Mục lục
Người Nối Nghiệp Chân Chính
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH (P118)

Tác giả: Hà Phong Xuy

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang

Chương 46: Bên sự nghiệp, bên vờn đờn ông

Soái Ninh gọi lấy giấy bút, vẽ tay ra một bàn xoay kỳ môn, dựa theo dạng chín ô (cửu cung cách) viết xuống ba dòng thiên can địa chi, cửu tinh bát môn, miệng lẩm nhẩm, đặt bút trôi như nước chảy.

Người ngoài không biết, chỉ xem thủ pháp này đã choáng ngợp, cho rằng cô là người thạo nghề thật.

Cô lập bàn, xem xét, ngẩng lên nhìn Võ Thiếu Hùng, chúc mừng: “Quân trưởng Võ, quẻ này tốt lắm ạ, ca phẫu thuật của bà nhà nhất định sẽ thành công.”

Võ Thiếu Hùng nghe tin mừng trước thì đã thấy nhẹ cả người, tò mò háo hức mời cô giảng giải.

Soái Ninh chỉ ngòi bút vào cách cục trên trang giấy, nói: “Bà nhà ông xem bệnh tình cát hung, chủ yếu xem nhật càn, hợp càn và ất kỳ. Cách cục này là âm cửu, giáp thần tuần, thiên cầm tinh trị phù, tử môn trị sử. Nhật càn cho thấy chuyện cầu người, hợp càn cho thấy chuyện cầu việc. Giờ nhật càn nằm ở Đinh thuộc cung thất hành Kim, hợp càn nằm ở Khôn thuộc cung nhị hành Thổ, Thổ sinh Kim, cho thấy việc có thể thành. Bên cạnh đó, sao Thiên Tâm và Thiên Tuế đồng cung, chứng tỏ người bệnh đang điều trị. Sao Thiên Tâm biểu trưng cho Tây y, thuốc Tây, trong cung có Trị Phù, cho thấy bác sĩ trình độ cao. Mở quẻ thấy Đinh cho thấy có động dao kéo, Tuất ở Đinh lại có Thanh Long, Quang Quý, cho thấy mổ xong sẽ sáng sủa tốt đẹp…”[1]

Lưỡi cô nở hoa sen, phán cho mọi người choáng váng đầu óc, rõ ràng nghe chẳng hiểu câu nào mà vẫn cảm thấy tâm phục khẩu phục.

Thôi Minh Trí xuất phát từ hiểu biết về sếp, phỏng đoán lời cô có thành phần nói dối hơi bị cao, nhưng nhìn cô nói rành mạch đâu đấy lại hoài nghi trong đầu cô có hàng xịn.

Tiểu Phan - cảnh vệ và Tiểu Triệu - tài xế của Võ Thiếu Hùng xem cũng động lòng, cùng xin cô xem hộ. Soái Ninh hào phóng nhận lời.

Tiểu Phan nói bố vợ anh ta cũng làm nhà đất. Cách đây không lâu có người môi giới nói ở huyện kia có khu đất, vì chủ đầu tư cũ kẹt tiền, lãnh đạo địa phương lên tiếng bắt bên đó chuyển nhượng quyền đầu tư. Bố vợ anh ta muốn hứng, thỏa thuận với chủ đầu tư cũ mức giá hơn 30 triệu tệ. Bên kia yêu cầu ông trả tiền trước mới chuyển giấy chứng nhận đầu tư và quyền sử dụng đất sang tên ông.

Hợp đồng ký xong ông bố vợ chuyển tiền vào tài khoản bên kia, nhưng giấy tờ mãi không thấy sang tên, đến nay đã lần lữa hơn ba tháng. Bỏ ra khoản tiền lớn mà lại chậm chạp không thể khởi công, lòng ông bố vợ như lửa đốt, gần đây lo nghĩ đến bạc cả tóc.

Soái Ninh lại bày cách cục như ban nãy, nói với Tiểu Phan: “Khu đất ba vợ anh mua này dính thị phi nhiều, từ đại cục xem thì không thấy kiếm được tiền mà xác suất lớn là lỗ. Hơn nữa trong vụ này có tiểu nhân xen vào, người môi giới và chủ đầu tư cũ kia rất có thể đang bắt tay lỡm ba vợ anh.”

Tiểu Phan kinh ngạc: “Chuyện này cô cũng xem được ra ấy ạ, bố vợ tôi cũng nghi bị người ta lỡm, thế giờ nên làm gì nhỉ?”

Soái Ninh nói: “Xem cách cục này thì cần thiết phải từ bỏ ngay khu đất này, cứ kéo dài nữa thì thiệt hại còn nhiều nữa.”

“Thế tiền nong thì sao?”

“Đòi bên kia mau, thái độ nhất định phải rắn vào, càng kiên quyết càng dễ đòi được. Tuyệt đối không thể tin lời người khác vun vào, ai đề nghị cứ để đó coi sao đều là người lòng dạ khó lường. Nếu ba vợ anh cứ chờ tiếp, về sau cho dù lấy được giấy phép đầu tư cũng không kiếm được tiền, bởi vì cách cục này biểu hiện ‘cầu tài không thành, còn lỗ vốn’. Cắt lỗ mới là thượng sách.”

Tiểu Phan liên tục vâng dạ, nói sau đó sẽ chuyển lời cho bố vợ ngay.

Tài xế Tiểu Triệu nói cậu anh ta định mở một trung tâm sauna massage (xông hơi xoa bóp) ở quê, bảo nhà anh ta góp vốn. Anh ta muốn nhờ xem xem vụ làm ăn này có thể kiếm lời hay không.

Soái Ninh bày bàn xong, nói: “Dựa vào cách cục thời không để phân tích, vụ làm ăn này chẳng những không kiếm lời mà còn lỗ nặng. Nhà anh đừng đầu tư thì hơn. Nếu không gạt bỏ được tình cảm họ hàng thì đầu tư tượng trưng một món, coi như tài trợ đi.”

Tiểu Triệu nghi hoặc: “Cậu tôi nói ông ấy mời chuyên gia điều tra phân tích thị trường, viết vài bản báo cáo khả thi rồi, đều nói có thể thu lời mà.”

Soái Ninh cười nói: “Cụ thể tình hình thế nào tôi không rõ, không tiện nói nhiều. Dù sao xét theo cách cục kỳ môn thì mối này xác định lỗ chắc.”

Tiểu Triệu vốn quyết định đầu tư, xem quẻ là muốn xin lời cổ vũ, bị cô hắt nước lạnh thì rất buồn bực.

Soái Ninh nhìn ra anh ta quyết theo ý mình, cũng không khuyên thêm, để bút xuống nói: “Theo nếp, mỗi ngày nhiều nhất xem ba quẻ, trình độ gà mờ, khiến các vị chê cười rồi.”

Cô đã cấy sâu vào đáy lòng Võ Thiếu Hùng hình tượng “cô gái có tài”, được khen luôn miệng.

“Ninh tổng, cô thật đa tài đa nghệ. Tuổi còn trẻ đã am hiểu như vậy, thật sự làm người ta khâm phục.”

Khâm phục là khởi điểm tốt nhất cho tình hữu nghị, Soái Ninh vừa khiêm tốn vừa nịnh hót: “Tôi chỉ có chút tài mọn, nói thêm nữa thì ông mới đúng là khiến người ta kính phục ngưỡng mộ. Ông không biết chứ hồi nhỏ tôi kính phục nhất là quân giải phóng nhân dân. Sau này ra nước ngoài, có sự so sánh lại càng kính phục hơn…[2] Trên TV hay phát những bài ca ngợi chiến sĩ, cái gì mà ‘Tiểu bạch dương’, ‘Nói câu từ đáy lòng’, ‘Lục lạc’, với cả ‘Bài ca rằn ri’ tôi hát được hết đó.”

Dứt lời cất giọng hát luôn một đoạn “Bài ca rằn ri”, nhân cơ hội khoe luôn chất giọng hay trời phú, tô điểm cho hình tượng của bản thân thêm phần long lanh lấp lánh.

Lời nịnh hót có sức công phá ghê gớm nhất, được một cô bé thông minh ngoan ngoãn lại xinh đẹp nhiệt tình tâng bốc, ai không cao hứng?

Thấy Võ Thiếu Hùng cười đến nỗi mặt mũi hồng hào, Soái Ninh thấy thời cơ đã chín muồi, nhân lúc rót rượu cho ông, thỉnh cầu: “Quân trưởng Võ, ông coi trọng nhất là kỷ luật, nhưng kỷ luật quân đội cũng không quy định không cho phép kết bạn với doanh nhân chứ ạ. Tôi thật sự ngưỡng mộ ông, cảm thấy ông vừa thân thiện vừa có thể cho người khác cảm giác an toàn. Nếu ông không chê tôi tuổi còn nhỏ thì nhận tôi làm em, sau này chỗ riêng tư, tôi gọi ông một câu anh Hai, ông xem có được không ạ?”

Thôi Minh Trí quen cảnh cô ngự trên chỗ cao ngó xuống cho người ta lạy lục bợ đỡ, đột nhiên thấy vẻ mặt nịnh nọt của cô thì không khỏi thấy sượng sùng, nhưng ngay sau đó niềm ngưỡng mộ mới mẻ lại trào lên.

Kẻ thù lớn nhất của cuộc đời không gì khác, chính là sự cố chấp sai lầm và thanh cao mù quáng. Xử thế phải hạ được mình, giao tiếp phải cúi được mặt, làm việc phải nhịn được uất.

Rất nhiều người, kể cả hắn, đều từng vì bo bo lo giữ sự tự tôn giá rẻ, không biết biến báo, bỏ lỡ cơ hội ở một số vấn đề có thể đi vòng. Trái lại, đại phú đại quý như sếp vẫn co được duỗi được, cô không thành công thì ai thành công cơ chứ?

Võ Thiếu Hùng cũng cảm thấy đường đường là con gái nhà giàu hàng đầu mà tôn sùng mình như vậy, không đáp ứng một chút thì quá tỏ ra tự cao tự đại, cười ha hả nâng ly, nói: “Tôi kết bạn chỉ xem tính tình. Cô bé này tính cách ngay thẳng, rất giống tôi. Được cô để mắt như vậy, tấm lòng này anh đành xấu hổ nhận lấy thôi.”

Soái Ninh mừng rõ khôn xiết, kêu một tiếng “Anh Hai” giòn giã.

Võ Thiếu Hùng trả cô một tiếng: “Cô Út.”

Gian phòng giống như chiếc ly trộn đầy rượu ngon, tất cả mọi người đắm chìm trong nỗi vui mừng. Người nào người nấy nói to hơn, giảm đi lễ nghĩa, tình cảm đột phá cái rào chắn mới lạ, rảo bước về phía thân mật.

Sau khi tan tiệc, Thôi Minh Trí hớn hở hí hửng chúc mừng sếp, cũng xin cô truyền thụ kỹ năng nịnh hót để học hỏi.

“Ninh tổng, quân trưởng Võ nhận lời hết sức ủng hộ chúng ta tổ chức hoạt động, xem ra lần này hiệu quả xã giao của chúng ta còn tốt hơn dự tính. Chị thật quá lợi hại! Hôm nay tôi mới biết chị còn xem được kỳ môn độn giáp đấy ạ.”

Soái Ninh ngả ra ghế xe nhắm mắt dưỡng thần, thờ ơ nói: “Anh cũng là người ngoại đạo, không phát hiện là tôi bịa hết à?”

Thôi Minh Trí trước đó đoán trúng một nửa, ra vẻ sững sờ: “Chị nói nghe có cơ sở thế, nhìn kiểu gì cũng không giống bịa chuyện mà.”

“Hừ, tôi không bày đủ lệ bộ thì bịp người khác thế nào được?”

Lần này Soái Ninh thấy tay trợ lý còm nói, nhận lời khen tặng biến tướng của hắn, trên mặt đầy vẻ đắc ý, không nhịn được giảng bài tại chỗ: “Bí quyết chiến thắng của tôi là ám chỉ tâm lý. Khi đang giảng giải một môn nghiên cứu, học thuyết gì đó, một người thể hiện thành thạo tự tin hơn hẳn bình thường có thể thuyết phục/thôi miên người nghe. Nếu môn này người khác lại không hiểu biết, vậy thì càng không trượt phát nào.”

“Thì ra là thế, vậy vừa rồi chị xem bói cho quân trưởng Võ, thuần túy là đang an ủi ông ấy ạ?”

“Xem bói vốn chính là một dỗ hai khuyên ba dẫn dắt, đoán trúng nhu cầu tâm lý của đối phương, dẫn dắt theo hướng tốt đẹp mới phù hợp tiêu chuẩn chuyên nghiệp của thầy bói chính thống. Vợ ổng tìm cái loại thầy bà vừa mở miệng đã dọa dẫm, mục đích toàn là lừa tiền. Nếu trúng kế, bước tiếp theo khẳng định sẽ đòi họ tiêu tiền làm lễ mua bùa chú này kia. Tốn tiền chỉ là việc nhỏ, tin ba cái chuyện ma quỷ của chúng nó rồi cả ngày nghi thần nghi quỷ mới gọi là xong đời.”

Thôi Minh Trí hỏi tiếp quẻ xem cho Tiểu Phan và Tiểu Triệu, cho rằng lời phán của cô dành cho cho hai ca này ắt phải có căn cứ.

(Hết phần 118, xin mời đón đọc phần 119. Nếu muốn đọc các phần trước, xin mời click vào dòng chữ Album Tiểu thuyết “Người nối nghiệp chân chính” phía trên!)

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)

- -----

Chú thích:

1. Đoạn này bọn mình dịch thoát vì bản gốc đọc cũng tối nghĩa mà đằng nào cũng là lời bịa đặt.

2. Đoạn này bọn mình lược bớt một ít câu so sánh theo kiểu “trăng TQ tròn hơn trăng nước Mỹ” vì thấy không cần thiết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK