Tác giả: Hà Phong Xuy
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang
Chương 43: Tắc kè hoa
Hắn vội vàng gửi tin nhắn báo tọa độ cho sếp, giục cô nhanh chóng đến hiện trường. Mới vừa nhấn nút gửi đi, trên xe kia đã bước xuống hai người, lao thẳng tới bên cửa xe hắn như mãnh long quá giang (rồng dữ qua sông). Người đi trước thình lình rút ra một khẩu súng ngắn kiểu QSG92 trong nước sản xuất gí vào đầu hắn.
“Đứa nào! Giơ tay lên, không được động đậy!”
Hai người này là cảnh vệ của Võ Thiếu Hùng, đều là người cao to mét tám mấy, vươn cánh tay to khỏe mạnh bạo túm nghi phạm ra khỏi buồng lái.
Thôi Minh Trí liên tục kêu hiểu lầm, một viên cảnh vệ khác lạnh giọng quát: “Hiểu lầm cái gì! Bọn tao phát hiện mày hai ba hôm nay rồi, nói mau, theo dõi thủ trưởng bọn tao làm gì?”
Người chưa từng được huấn luyện nghiệp vụ sao đối phó với quân nhân chuyên nghiệp được? Hai hôm nay, nhất cử nhất động của hắn bại lộ hết dưới tầm mắt đối phương, chẳng qua chưa thấy hắn làm ra hành vi gì quá giới hạn, người ta cũng tạm không để ý tới. Lúc này dám cố liều húc đuôi, bị coi là tội phạm cũng rất bình thường.
“Hai ông anh, thật là hiểu lầm! Tôi là trợ lý tổng giám đốc công ty Bất động sản Quan Vũ Thượng Hải, họ Thôi, tên là Thôi Minh Trí. Tôi chỉ muốn gặp quân trưởng Võ, vừa rồi sốt ruột quá không phanh kịp!”
Trong lúc giải thích, hắn bị người ta sờ soạng khắp toàn thân, không lục soát ra vật gì khả nghi nguy hiểm. Viên cảnh vệ cầm súng kia đút súng trở lại bên hông, chỉ vào mũi hắn lạnh lùng mắng: “Thôi đi, cái gì mà sốt ruột quá không phanh kịp, thằng nhãi mày cố tình rành rành ra. Khai thật đi, có ý đồ gì?”
Thôi Minh Trí giữ nguyên tư thế ôm đầu, để mặc mồ hôi từ trán chảy xuống cằm, cười khổ van nài: “Ông anh, tôi không phải kẻ xấu thật mà. Tổng giám đốc chúng tôi ngưỡng mộ danh tiếng của quân trưởng Võ đã lâu, rất muốn gặp mặt mà mãi không tìm được cơ hội, sai tôi nghĩ cách chuyển lời nhắn cho ông ấy, nhưng tôi đây loay hoay vài ngày chưa gặp được quân trưởng Võ.”
“Cho nên ông bèn nghĩ ra cách húc đuôi? Đây là cố tình gây ra va chạm giao thông, còn bị nghi ngờ liên quan đến xâm hại an toàn của người khác, đưa vào đồn công an người ta giam ông nửa tháng là ít.”
Tốp cảnh vệ coi hắn như lưu manh, răn dạy. Từ cửa sổ xe công vụ bỗng vọng ra một giọng nam uy nghiêm dày dặn: “Các cậu đừng làm tắc đường, gọi cảnh sát giao thông đến xử lý đi.”
Thôi Minh Trí biết là quân trưởng Võ, nhân lúc cảnh vệ gọi điện thoại bèn lẻn đến cạnh cửa xe khom lưng chào hỏi.
“Quân trưởng Võ, chào ông, tôi tên Thôi Minh Trí, là trợ lý tổng giám đốc Bất động sản Quan Vũ, Ninh tổng chúng tôi rất muốn gặp ông, xin ông nể mặt…”
Hắn nói liến thoắng một tràng mà vẫn không trốn được viên cảnh vệ nhanh như chớp, khi bị tóm ra vẫn bám chặt cửa xe cố nói nốt nửa câu.
“Xin ông nể mặt gặp cô ấy đi ạ. Chúng tôi tuyệt đối không có ác ý!”
Viên cảnh vệ nhận định hắn không phải kẻ vô lại thì cũng là người điên, vừa lôi vừa nạt: “Còn không yên đi là bọn tôi đưa ông đến thẳng trại tạm giam đấy!”
Thôi Minh Trí chấp hết, gào đến nổi gân xanh đầy trán: “Tạm giam không sao cả, chỉ mong quân trưởng Võ gặp Ninh tổng chúng tôi, một lần thôi cũng được!”
Võ Thiếu Hùng tính tình ngay thẳng, thấy hắn cố chấp như vậy thì cho rằng việc xảy ra ắt có nguyên nhân, nhìn kỹ hắn, hỏi: “Các người tìm tôi làm gì?”
Câu này lại không dễ trả lời, nói để xin lỗi chuyện cáp quang thì việc theo dõi đâm đuôi rõ ràng càng sai. Nói muốn kết bạn thì lại không đến mức không từ thủ đoạn như vậy. Chẳng lẽ lại nói thẳng với người ta rằng “Chúng tôi muốn ông giúp chúng tôi đối phó bọn ác bá”? Làm thế không bị coi là đứa tâm thần mới là lạ!
Soái Ninh và hắn cách nhau không xa, vừa vặn chạy đến nơi đúng lúc hắn cạn lý luận.
Thấy rõ cảnh hai xe rúc đuôi, cô hiểu ngay tình thế trong nháy mắt, thầm khen trợ lý còm được việc, bước nhanh lại khuyên can viên cảnh vệ đang túm hắn.
“Khoan khoan, anh em, có gì từ từ nói!”
Để gặp mặt Võ Thiếu Hùng, mấy hôm nay cô cố tình trang điểm nhẹ nhàng, khi xuất hiện trông như cô bé hàng xóm. Thế nên khi nghe cô tự giới thiệu “Tôi là Soái Ninh, tổng giám đốc công ty mẹ ở Thượng Hải của Bất động sản Quan Vũ”, Võ Thiếu Hùng cùng tốp cảnh vệ đều hết sức sửng sốt.
Soái Ninh nhận đúng người trong xe, đứng bên cửa sổ tươi cười chào hỏi: “Quân trưởng Võ, xin thứ lỗi cho chúng tôi mạo muội, tôi muốn gặp ông từ lâu, hôm nay cuối cùng cơ hội cũng đến.”
Họ không phải mạo muội đôi chút, Võ Thiếu Hùng đã tiến hành suy đoán phân tích một hồi, đanh mặt lại, nói: “Xin lỗi nhé, cô Ninh. Tôi là quân nhân, phải giữ kỷ luật hơn người bình thường, cũng không hiểu chuyện trên thương trường. Nếu cô nhằm vào miếng đất trên phố Tiểu Sa Hà kia mà đến, vậy thì tìm lầm đối tượng xã giao rồi.”
Thì ra trên phố Tiểu Sa Hà ở Đông Hưng có một khu tập thể cũ của quân khu, gần đây được cục thị chính cho vào quy hoạch giải phóng mặt bằng. Nơi đó gần trung tâm thành phố, vị trí ưu việt, rất nhiều công ty bất động sản thòm thèm ngấp nghé. Trước kia đã có vài người muốn thông qua Võ Thiếu Hùng lấy đất, bị ông từ chối cả. Ông nghĩ người của Bất động sản Quan Vũ lần này vội vã làm thân, hẳn cũng vì việc đó, thấy cái thói hau háu của những người này quá ngứa mắt, chỉ muốn đuổi ngay đi.
Soái Ninh đoán ông ta hiểu lầm ý đồ bên mình, vội cười làm lành: “Quân trưởng Võ, việc kinh doanh của Quan Vũ ở Đông Hưng không phải do tôi quản lý, tôi cũng không biết chuyện mảnh đất ở phố Tiểu Sa Hà kia là thế nào. Hôm nay tôi đến thật sự không phải vì chuyện làm ăn, xin ông dành ra nửa tiếng, không, hai mươi phút tiếp chuyện tôi, làm ơn.”
“Tóm lại các người muốn làm gì nhỉ? Là chuyện nghiêm chỉnh thì nói mau đi, còn lại thì thôi, tôi xin phép không nghe.”
Lúc hãy còn bị Võ Thiếu Hùng liên tục từ chối gặp mặt, Soái Ninh đã sớm nghĩ kỹ rồi. Người ngay thẳng không làm việc thậm thụt, hảo hán không nói lời khách sáo, với loại người cương trực như Võ Thiếu Hùng không thể dùng kịch bản tầm thường. Đối phương đã xác định cô tiếp cận họ vì mục đích đặc thù mà cố bịa cớ dềnh dàng thì chỉ tổ mang tác dụng ngược.
Cô ứng biến thần tốc, nghe ông nói xong thì vành mắt chợt đỏ hoe, không đầy hai giây, hốc mắt rơi ra từng hàng nước mắt.
Cố gắng trợn to hai mắt để tròng mắt phơi lâu trong không khí, tuyến lệ sẽ tự động phân bố nước mắt. Đây là bí quyết đối phó cảnh khóc của diễn viên, cô thường giao tiếp với cánh nghệ sĩ, học được nhẹ tênh.
Võ Thiếu Hùng ngạc nhiên khó tả, chưa kịp hỏi han gì, Soái Ninh đã che miệng nhăn mặt khóc to không ngớt, tài xế và cảnh vệ đứng nhìn cũng phát hoảng.
“Quân trưởng Võ, tôi đến là để xin ông giúp đỡ, tôi bị người ta khi dể thảm lắm ạ, chỉ có ông mới giúp được tôi thôi.”
Kỹ năng diễn xuất của cô đủ để đi trường cao đẳng điện ảnh học qua loa ra cái bằng chính quy, gào thảm hai câu, gió nóng tháng bảy bị cô khóc ra vẻ thê lương hết cả.
Thôi Minh Trí nghe cô nói như vậy thì trăm phần trăm không lường được, nhưng hắn tin tưởng tuyệt đối vào tài quyết đoán của sếp. Lâu nay được cô dạy dỗ, biết rằng gặp kẻ yếu thì phải thể hiện thế mạnh, như vậy mới có thể giành được sự tin và cậy của đối phương. Gặp kẻ mạnh lại phải giả vờ yếu đuối, để gợi ra cảm giác thương hại muốn che chở của đối phương. Thấy cô mở ra kỹ năng tắc kè hoa, hắn vội vàng noi theo, gục đầu như con gà trống đợi làm thịt, hết lòng hết sức đóng vai đáng thương.
Con người cứng cỏi như Võ Thiếu Hùng quả đúng là không chịu được cảnh phụ nữ rơi nước mắt. Soái Ninh lại đáng tuổi con ông, hẳn cũng không tiện để mặc một cô bé đứng khóc váng bên đường, ông bèn dặn tài xế ở lại chờ cảnh sát giao thông, mời cô qua quán trà gần đấy nói chuyện.