Mục lục
Người Nối Nghiệp Chân Chính
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH (P197)

Tác giả: Hà Phong Xuy

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang

Chương 82: Kéo căng dây cung

Thôi Minh Trí đi Thâm Quyến, dẫn theo mười mấy trợ thủ do Soái Ninh sắp đặt. Để đề phòng, hắn không gặp mặt Đới Đại Siêu, chỉ liên lạc qua điện thoại.

Hôm trước, Đới Đại Siêu bảo hắn rằng đã thu thập đủ tư liệu về khoản vay của Quảng Hạ, còn điều tra được về một bản hợp đồng bí mật bọn họ ký với công ty bảo lãnh Long Khánh trong đó giao hẹn Quảng Hạ phải dùng khoản vay này để mua cổ phiếu Quan Vũ.

Anh ta muốn lấy được cả bản hợp đồng này nữa vì nó sẽ giúp ích cho Soái Ninh hơn hẳn.

Thôi Minh Trí lo đêm dài lắm mộng, hy vọng anh ta có thể chuyển trước những tài liệu đã có trong tay. Đới Đại Siêu cho biết số tài liệu ấy trước mắt còn chưa về đến tay anh ta, đôi hôm nữa mới lục tục gom được, kêu hắn chờ thêm chút.

Tầm 8h tối nay, Thôi Minh Trí nhận được cuộc gọi từ một số cố định xa lạ. Vừa bấm nghe, hắn đã thấy Đới Đại Siêu thì thầm hốt hoảng ở đầu kia: “Trợ lý Thôi, tôi bị lộ rồi! Vừa rồi tôi đăng nhập hòm thư ở nhà, phát hiện mọi thông tin tài khoản đều bị hack, còn phát hiện có camera bí mật đặt ngay cửa nhà. Chắc chắn công ty đã phát hiện việc tôi trộm tài liệu. Tôi đoán điện thoại di động của tôi và bà xã cũng bị nghe lén nên đành phải xuống siêu thị dưới lầu mượn máy bàn của họ gọi cho anh. Anh làm ơn phái gấp người đến cứu chúng tôi!”

Anh ta vào tận ổ sói đào xương, để lộ dấu vết thì chết chắc.

Thôi Minh Trí vội hỏi han tình hình anh ta và người nhà. Đới Đại Siêu nói anh ta đã đưa vợ và con gái ra cổng khu giả vờ như đi dạo, giục hắn mau đến tiếp ứng.

“Được, chúng tôi qua ngay đây! Thế còn… tài liệu lấy được chưa?”

Đới Đại Siêu vội đáp là được rồi, lúc gặp sẽ đưa hắn ngay.

Thôi Minh Trí mừng thầm vì sự tình sắp xếp ổn thỏa, sau đấy có nguy hiểm mấy cũng không sợ. Sau khi đến Thâm Quyến, hắn đặt căn cứ ở gần khu nhà Đới Đại Siêu, cách có ba phút đi xe. Cúp điện thoại là hắn tức tốc gọi đám trợ thủ xuất phát. Trước sau hắn chỉ ngắt liên lạc với Đới Đại Siêu không quá năm phút mà tình thế đã đột ngột xấu hẳn đi.

“Chúng tôi đến chỗ hẹn thì bà xã Đới Đại Siêu đã bị tai nạn rồi. Nghe người chứng kiến nói cô ấy để con gái lại một shop quần áo, kêu là phải về nhà lấy thuốc cho con bé, ra đến giữa đường thì bị một chiếc xe máy đâm tung lên. Khi chúng tôi đến thì người đã mất rồi, thủ phạm trốn luôn, không ai thấy rõ mặt mũi. Chưa đầy hai phút sau, nhà Đới Đại Siêu phát nổ, lửa bốc ngùn ngụt. Đội cứu hỏa giờ vẫn đang dập lửa đây ạ.”

Tin dữ dồn dập ập tới chực bổ nứt đầu Soái Ninh. Cô đỡ trán, vội hỏi: “Vậy Đới Đại Siêu làm sao mà chết?”

Thôi Minh Trí cả đời chưa từng gặp chuỗi án mạng kinh hoàng như thế. Nếu trước mắt có bức tường gạch, hẳn hắn đã sớm đập đầu vào cho đỡ đau rồi. Hắn nói chua chát: “Chúng tôi tìm thấy con gái anh ấy trước. Con bé nói bố nó đi siêu thị mãi chưa về. Tôi cho người đi tìm xung quanh, vừa rồi nghe thấy người ta hô hoán rằng có người chết trong nhà vệ sinh công cộng đối diện vành đai xanh. Chúng tôi qua xem thì thấy chính là Đới Đại Siêu.”

Người đầu tiên phát hiện người chết nói cậu ấy vào WC đi vệ sinh, các gian ngoài có người cả rồi, gian trong cùng cửa khép hờ, cậu ta gõ cửa không ai đáp, tưởng gian trống nên đẩy vào và phát hiện Đới Đại Siêu đổ vật trên bồn cầu như ngất xỉu. Cậu ta đỡ ra ngoài cấp cứu nhưng mới chạm vào đã thấy không chỉ ngừng thở mà mạch cũng ngừng luôn rồi.

“Xe cứu sắp đến rồi. Tôi vừa xem xét qua, trên người anh ấy không có vết thương nào rõ ràng, quần áo cũng còn chỉnh tề. Người qua đường đều nói là lên cơn đau tim hay xuất huyết não. Tôi không tin trên đời lại có chuyện trùng hợp thế!”

“Chứ còn, nếu là trùng hợp thật thì tôi đi đầu xuống đất!”

Soái Ninh kết luận Đới Đại Siêu bị diệt khẩu, trong cơn phẫn nộ đá thùng rác điên cuồng không màng hình tượng.

Lư Bình nghe nói xảy ra án mạng thì cũng rất quan tâm. Anh thầm nghĩ cuộc giành giật giữa hai phe đã nghiêm trọng đến nước này, Soái Ninh có thể cũng sẽ bị uy hiếp tính mạng. Thấy bốn bề vắng ngắt, anh không khỏi cảnh giác, vội kéo cô đi về.

Soái Ninh chân tay thì xuôi theo anh nhưng đầu óc còn tập trung với cuộc điện thoại, sai Thôi Minh Trí kiểm tra di vật của vợ chồng Đới Đại Siêu xem có thể tìm được tài liệu hay không.

“Tôi tìm rồi ạ. Tranh thủ lúc cảnh sát chưa tới, tôi đã tìm khắp người hai vợ chồng họ, không thấy gì hết. Có nhân chứng nói khi vợ anh ấy mới bị tai nạn đã có mấy người qua đường chạy tới, người thì sơ cứu, người thì lục túi áo cô ấy. Sau còn có kẻ nhân lúc lộn xộn trộm mất túi xách của cô ấy. Đới Đại Siêu cũng thế, chắc lúc chết đã bị lục soát cả người rồi, không để lại gì cả.”

Hắn định lát nữa sẽ đi lên Công an tìm hiểu sự việc. Soái Ninh cho rằng hắn cũng bị theo dõi, bảo hắn giao lại việc thủ tục cho trợ thủ để đưa con gái Đới Đại Siêu về Thượng Hải ngay lập tức.

“Mua vé chuyến gần nhất đi ngay đi, một phút cũng không được chần chừ!”

Cô chấm dứt cuộc gọi, quay sang chào từ biệt Lư Bình.

Lư Bình rảo bước nhanh hơn, nắm tay cô càng chặt, không yên tâm để cô quay về chốn dầu sôi lửa bỏng.

Anh dò hỏi, Soái Ninh trả lời đúng sự thật: “Em có một đầu mối liên lạc ở Thâm Quyến điều tra giúp em vụ Quảng Hạ móc nối với Cảnh Hâm lừa đảo khoản vay. Mới đây người đó nói ảnh đã bị lộ, em cho trợ lý Thôi đi tiếp ứng ảnh và gia đình. Không chờ trợ lý Thôi tới nơi, ảnh đã đột tử trong nhà vệ sinh công cộng. Bà xã cũng bị xe máy tông chết.”

Lư Bình nghe nói số tiền trong vụ việc lên tới 58 tỷ NDT. Không nghi ngờ gì nữa, đây là khoản tiền khổng lồ có thể khiến mọi kẻ phạm tội biến thành dạng chó cùng rứt giậu. Anh nghiêm nghị nói: “Em xem chừng cũng lộ rồi. Ai biết chuyện cũng dễ gặp nguy hiểm. Về Thượng Hải xong em phải hết sức chú ý giữ gìn, tốt nhất là liên hệ với cảnh sát Thâm Quyến giúp đỡ họ điều tra nguyên nhân tử vong của cặp vợ chồng kia.”

Soái Ninh lắc đầu: “Hiện em không có bằng chứng, nói miệng khéo còn bị tố ngược là bôi nhọ.”

Hơn nữa, sắp Quốc khánh rồi. Dịp nghỉ Quốc khánh, thị trường chứng khoán đóng cửa bảy ngày. Việc vạch trần hành vi lừa đảo tiền vay của Quảng Hạ trước kỳ nghỉ chắc chắn sẽ cản trở kế hoạch bán khống.

Lão Từ già đã tăng cường phòng thủ, nước cờ này có lẽ sẽ vứt đi. Việc có thể nắm được điểm yếu của Cảnh Hâm hay không sẽ là mấu chốt.

“Lư Bình, ngày 25 tháng sau Quan Vũ sẽ tổ chức đại hội cổ đông. Trước đó em và ba chuẩn bị chiến một trận quyết định với họ. Các cơ quan giám sát tài chính đang điều tra Cảnh Hâm, bên em đã nhờ người nghe ngóng và có vẻ đã thu được một số tiến triển. Anh có cách nào sớm lấy được tin liên quan không? Nếu có thể xác minh các vi phạm của Cảnh Hâm trước đại hội cổ đông thì bên em còn cửa thắng.”

Cô dừng lại trước xe, lắc lắc cánh tay anh, nói khẩn khoản: “Em không muốn dò xét lai lịch của anh, nhưng lần này thật sự gấp lắm rồi. Hy vọng anh có thể giúp bên em chút.”

Lư Bình tuân thủ kỷ luật, vâng theo phép công, càng chú trọng đến trách nhiệm của cán bộ. Ngoại trừ tình cảm cá nhân với Soái Ninh, đấu tranh chống những kẻ làm trái pháp luật cũng là nhiệm vụ không thể chối từ của anh. Anh hứa sẽ cố hết sức để giúp.

6h sáng, Soái Ninh gặp được Thôi Minh Trí và hai vệ sĩ đi cùng hắn trong phòng khách sạn Hòa Bình ở Thượng Hải. Trợ lý còm thức trắng đêm nhưng vì chịu đựng nỗi lo âu rát bỏng nên không hề có vẻ buồn ngủ. Đối mặt cô, hắn vừa cuống vừa hãi, nói líu cả lưỡi.

Soái Ninh thật ra cũng muốn tìm chỗ trút giận, tiếc là sức chứa của hắn không đủ. Cô cáu kỉnh xua xua tay, bảo: “Là kẻ ác quá hung tàn. Anh không mất mạng luôn đã là may lắm rồi.”

Thôi Minh Trí thấy sếp mến thương như vậy thì cảm thấy bản thân phải tổn thương thêm tí mới gỡ bớt áy náy, vội nói: “Cảnh sát Thâm Quyến sẽ còn tìm đến tôi để nắm tình hình. Ninh tổng, tôi quyết định cắn chặt lão Từ già, cứ nói với cảnh sát là vợ chồng Đới Đại Siêu bị lão phái người đến giết hại.”

Y như rằng, lời nói ngu ngốc của hắn khiến Soái Ninh đe nẹt: “Anh nghĩ anh là ai? Không bằng cớ gì, cảnh sát sao mà tin?”

“Đây là một manh mối chứ ạ, cảnh sát sẽ lần theo điều tra.”

“Từ Càn sẽ ngồi đần ra chờ cảnh sát đến tận nơi chắc? Khẳng định lão đang cong đít tiêu hủy bằng chứng, tìm người chết theo vợ chồng Đới Đại Siêu.”

Tiếng la hét của những nạn nhân vô danh ấy dường như văng vẳng bên tai Soái Ninh. Cô cảm nhận nỗi kinh hoàng như bản thân rơi vào địa ngục.

“Lợi chi sở tại, thiên hạ xu chi” (Chỗ nào có lợi, thiên hạ đổ vào chỗ đó). Cô tán thành quan niệm thứ bậc, coi quần chúng cần lao như con kiến. Nhưng người thường bước đi mà thấy con kiến cũng sẽ nhẹ chân tránh đi. Cố tình chà đạp lên sinh mệnh là hành vi sai trái chỉ những kẻ biến thái ác độc mới có.

Cô hỏi con gái Đới Đại Siêu ở đâu. Thôi Minh Trí dẫn cô vào phòng ngủ. Chỉ thấy cô bé rúc trong chăn ngủ say, tóc ướt còn dính trên má như con mèo mắc mưa.

“Tối qua con bé hoảng, cứ khóc mãi. Tôi đã báo cho nhà ngoại nó rồi. Hôm nay ông ngoại nó sẽ đi Thâm Quyến lo hậu sự, chiều thì bà ngoại sẽ đến Thượng Hải.”

Soái Ninh nhớ bé gái này tên là Đới Khang Khang, năm nay lên sáu. Con bé bị bệnh tim bẩm sinh, mới mổ năm ngoái, giờ vẫn cần uống thuốc hàng ngày.

Đới Đại Siêu rất nâng niu con bé, liều mạng kiếm tiền chỉ vì muốn đảm bảo sau này nó có cuộc sống đầy đủ. Đới Khang Khang ốm yếu bệnh tật nhưng có cha mẹ hết mực yêu thương nên hạnh phúc hơn nhiều bạn bè cùng lứa. Ai ngờ hôm nay lại thành ra côi cút, số mệnh của nó có lẽ thật sự là một bi kịch, chương này bất hạnh hơn chương trước.

Cô chú ý đến con chuột Minnie đồ chơi mà cô bé ôm chặt trên tay. Con chuột nhồi bông dài khoảng 30cm, mặc váy yếm đỏ, trên đầu thắt nơ màu hồng. Đường kim mũi chỉ rất kỹ, là sản phẩm chính hãng do Disney bán. Trên hai bàn chân màu vàng của con chuột có vài vết nâu đen, cô hỏi thì biết đúng là vết máu.

Thôi Minh Trí nói Đới Khang Khang đã ôm theo con thú bông này khi rời khỏi nhà. Nó bị dính máu của mẹ con bé lúc ở hiện trường tai nạn giao thông. Hắn nghĩ trẻ con cứ cầm món đồ chơi dính máu thì không tốt, bảo để làm sạch rồi trả lại nhưng Đới Khang Khang sống chết không chịu đưa. Con bé giữ rịt lấy con chuột Minnie, không cho bất cứ ai sờ vào.

Soái Ninh suy đoán có lẽ con thú bông này chứa đựng tình cảm của con bé và cha mẹ nên mang ý nghĩa đặc biệt. Cô cũng cảm thấy mình hẳn phải chịu một phần trách nhiệm cho cái chết của vợ chồng Đới Đại Siêu. Nỗi áy náy thúc đẩy cảm giác thương cảm đối với Đới Khang Khang, cô quyết tâm bù đắp, dặn Thôi Minh Trí lát nữa đưa con bé về nhà cô, chờ bà ngoại nó đến cũng đón về đó, để cô tự mình trông nom cho đến khi tình hình ổn định lại.

(Hết phần 197, xin mời đón đọc phần 198. Nếu muốn đọc các phần trước, xin mời click vào dòng chữ Album Tiểu thuyết “Người nối nghiệp chân chính” phía trên!)

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK