Tác giả: Hà Phong Xuy
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang
Thôi Minh Trí tìm người trong chính quyền xã xác minh, một cán bộ tên Tôn Khải Minh nói cụ ông kia họ Hồ, có ba trai một gái. Sau khi vợ cụ mất, mấy đứa con trai chia tài sản, cụ về ở với con trai trưởng. Mấy năm nay cụ liên tục đau ốm, đã không khác gì người tàn phế.
Con trai trưởng nhà họ Hồ lên tỉnh làm thuê, cặp với một con mẹ bán tạp hóa rồi bỏ trốn. Hai đứa con gái ông ta (cháu nội cụ) đều đi lấy chồng xa, không về thường xuyên. Đứa con trai út Hồ Phong học đại học hẳn hoi, ra trường 5-6 năm nay, đi làm ở Đông Hưng. Lần này nghe nói quê nhà đền bù giải phóng mặt bằng, bỏ hẳn việc về làm hộ ngoan cố, hôm đó cùng mẹ là Giang Quế Phân khiêng thẳng ông nội đang nằm trên giường ra đây, ngày hai bận sáng chiều đưa cơm nước.
Cụ Hồ cử động khó khăn, toàn tiêu tiểu tại chỗ, cũng không có ai thay giặt kịp thời, người trong ủy ban xã sợ cụ bị cảm nắng, khiêng giúp đến dưới bóng cây, cứ hai tiếng lại đi đút cho chút nước lọc. Vì đi nhà họ Hồ tuyên truyền vận động, Tôn Khải Minh và phó chủ tịch xã suýt rạc cả cẳng.
“Hai ông con trai còn lại của cụ Hồ chuyển đi cả, không tìm được ai, con gái cũng không chịu quan tâm. Chúng tôi khuyên Hồ Phong cùng mẹ anh ấy đón cụ về trước, trời nắng nóng như vậy, người trẻ khỏe phơi ngoài trời lâu còn không chịu nổi huống gì cụ Hồ đã bảy tám chục tuổi, người ngợm còn yếu, còn ở đây không khéo mất mạng. Nhưng người ta căn bản không nghe, nói nếu cụ già có chuyện gì thì sẽ dựng rạp làm đám ma ở ủy ban xã, đến lúc đó sẽ nói cụ ấy bị Quan Vũ các anh bức tử, muốn đi tìm phóng viên đưa tin, còn muốn lên mạng đăng bài, để cư dân mạng đều đổ vào chửi các anh…”
Mưu kế hiểm độc này thật là chỉ có người từng trải việc đời trên thành phố mới nghĩ ra được, tục ngữ nói “Không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ lưu manh có văn hóa”, Thôi Minh Trí phỏng đoán tay Hồ Phong này là nòng cốt của các hộ ngoan cố. Hắn nhờ Tôn Khải Minh đi cùng, vào nhà anh ta tìm hiểu ngọn ngành.
Nhà Hồ Phong có thể tính là hộ giàu của thôn Liên Diệp, mấy năm trước sửa sang phòng ốc, trong nhà còn có những món nội thất điện máy hiếm thấy ở nơi này: tủ lạnh bự, TV to, bộ salon… Chỉ nhìn phòng khách bố trí đàng hoàng, thật không thể tưởng tượng được là cụ Hồ quần áo rách rưới lại từ nhà này mà ra.
Hồ Phong cùng lứa với Thôi Minh Trí, ngoại hình bình thường, mặc chiếc áo thun mới ra của Jack&Jones cùng quần bò hiệu Lee, giày thể thao Nike, cổ tay phải quấn một chuỗi tràng hạt gỗ trinh nam tơ vàng, một dây tơ hồng xâu hạt vàng đổi vận, kiểu tóc theo phong cách chăm chút của thành thị, nhìn chung bề ngoài đã sát sàn sạt với người trên phố.
Giang Quế Phân lại có vẻ ngoài đặc sệt bà nông dân, người béo eo phình, sắc mặt nám đen, trời sinh một đôi mắt sưng húp, khi trợn trừng nhìn người khác thì lộ ra tia sáng dữ dằn chết chóc, tư thế sẵn sàng mài dao roèn roẹt bất cứ lúc nào.
Hai mẹ con mới đầu không cho họ vào nhà, nghe Tôn Khải Minh nói Thôi Minh Trí là trợ lý của tổng giám đốc Bất động sản Quan Vũ mới cười đon đả đón họ vào phòng khách, móc ra bao thuốc mời hắn một điếu.
“Cảm ơn, tôi không hút.”
Thôi Minh Trí xua tay từ chối, không đợi Tôn Khải Minh nói xong câu mào đầu đã cướp lời: “Vừa rồi tôi đến ủy ban xã, có gặp cụ Hồ, người già phải ở suốt trong hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy sẽ nguy hiểm lắm, mời các vị mau chóng đón cụ ấy về đi.”
Hắn mềm lòng, không chịu nổi tình trạng thê thảm dạng này, vội vã muốn cứu người khỏi cảnh khốn khổ.
Giang Quế Phân dợm mở lời rồi thôi, quay sang nhìn con trai, tỏ rõ ai giữ địa vị chủ mưu ai hùa theo.
Hồ Phong khoan khoái hút thuốc, thần thái nhẹ nhõm khiến người ta lầm tưởng rằng đang vất vưởng ngoài kia chỉ là một con chó già có cũng được không có cũng chẳng sao.
“Nói thế tức là các ông đáp ứng điều kiện của nhà chúng tôi?”
Thôi Minh Trí giống như bị một cú đạp vào đỉnh đầu, nén giận nói: “Công việc đền bù giải tỏa của chúng tôi hoàn toàn chấp hành theo đúng tiêu chuẩn bồi thường của nhà nước, thậm chí điều kiện cho các vị đã ưu đãi hơn so với chính sách quy định. Nghe nói anh cũng đi làm công ty, hẳn anh biết làm dự án phải kiểm soát chi phí, nếu vượt quá dự toán thì dự án có lẽ sẽ không làm nổi nữa.”
Hồ Phong cười khinh miệt: “Ông đừng có dọa tôi, một là một, hai là hai. Các ông làm dự án thế nào tôi mặc kệ, nhưng nếu muốn dỡ nhà chiếm đất của chúng tôi thì phải theo yêu cầu của chúng tôi. Sổ hộ khẩu có bao nhiêu người thì đền bù từng ấy căn, không cần nhà tái định cự, cứ lấy cái căn hộ nghỉ dưỡng trong tương lai của các anh đi. Mặt khác lại thêm 3 triệu tiền bồi thường, ngoài ra còn thêm mỗi người 100 ngàn tiền phí di dời nữa.”
Tên đã rời cung không thể quay đầu, anh ta cầm chắc dự án Hoa Quả Lĩnh đã khởi động, Quan Vũ có thấy đắng cũng phải cố mà nuốt xong.
Thôi Minh Trí tức đến bật cười: “Người anh em, anh đang đùa đấy hả? Với yêu cầu này của anh, đi đến đâu cũng không nói thông được.”
Hồ Phong nghển cổ như con rắn: “Nơi khác kiểu gì tôi không biết, chỗ này là nhà tôi, tôi định đoạt.”
“Dự án của chúng tôi được huyện ủy ủng hộ, là công trình đầu tư kinh tế trọng điểm của Thước Châu, có thể xúc tiến tối đa sự phát triển của xã Liên Hoa. Anh thỏa thuận với chúng tôi, mọi người đều có thể thu lợi, chứ cứ dây dưa ngăn cản tiến trình dự án như vậy, không chỉ chúng tôi gặp khó, lợi ích chung của bà con trong xã cũng bị tổn hại.”
Tôn Khải Minh nói đỡ thêm: “Đúng thế, chờ khách du lịch ở đây đông lên, trên xã sẽ có rất nhiều cách kiếm tiền, anh là dân địa phương, có thể được ưu tiên hưởng chính sách ưu đãi, làm gì chỉ nhìn chằm chằm trước mắt, hẳn là phóng tầm nhìn ra xa tí chứ.”
Những lời này Tôn Khải Minh đã nói mấy chục lần, đã thành chai trong tai Hồ Phong, anh ta không kiên nhẫn đáp: “Lượn lượn lượn, nhà này không có chỗ cho ông ngồi nói chuyện, ai mà không biết mấy người các ông trước mặt thì nhiệt tình, sau lưng thì thủ dao, chỉ trông mong dỗ dành được người ta để các ông lén lút chia tiền.”
Tôn Khải Minh ngạc nhiên giận dữ: “Chúng tôi thì có tiền gì mà chia?”
Hồ Phong nheo mắt cười lạnh: “Việc trong xã đều do các ông quản, Quan Vũ tới làm dự án trước hết phải chăm sóc đám thổ công các ông, cho bao nhiêu chỗ ngon các ông biết cả trong lòng, còn để tôi nói rõ hả?”
Tôn Khải Minh đang muốn cãi lại, Thôi Minh Trí đã cướp lời.
“Anh nói chuyện thì phải chịu trách nhiệm nhé. Hợp đồng với chúng tôi ký với huyện, chính quyền xã chỉ phụ trách công tác phối hợp, trong việc này tuyệt đối không có chuyện tiêu cực. Anh có nghi vấn thì trình báo lên cơ quan chức năng, chúng tôi sẵn sàng tiếp nhận bất cứ hình thức điều tra nào.”
Lời này hắn nói tự tin trăm phần trăm. Bộ máy chính quyền xã Liên Hoa khóa này tương đối liêm khiết, cơ cấu tổ chức được trẻ hóa. Cán bộ quản lý toàn là những người có chút chí hướng, muốn lập thành tích trên cương vị, trong quá trình tiếp xúc với Quan Vũ không xảy ra chuyện gì đen tối.
Nhưng tay này mặc kệ cái gì mà cây ngay không sợ chết đứng, chụp mũ bôi nhọ là kỹ xảo đả kích đối thủ, Hồ Phong vận dụng thuần thục, bà mẹ Giang Quế Phân lại là trợ thủ đắc lực, hai cái miệng nhanh nhảu như vũ khí bén nhọn băm vằm người đến (đàm phán).
Thôi Minh Trí không lẽ nào lại chịu mụ nhà quê nhục mạ, chê trách ngược lại kẻ địch: “Trong mắt các người chỉ có tiền thôi à? Không màng đến ông cụ sống chết thế nào à? Bất trung bất hiếu, thiên lôi đánh xuống, cụ Hồ mà xảy ra chuyện gì không hay, xem các người còn mặt mũi làm người hay không!”
Giang Quế Phân đã sớm ngại trong nhà có lão già mãi không chịu chết, Hồ Phong đề nghị đem ông nội đi làm kẻ lót đường, mục đích thứ yếu cũng là để mẹ hết trách nhiệm, nếu cụ Hồ chết thì vừa hay một mũi tên bắn hai con chim.
Ngẩng đầu ba thước có thần linh, kẻ làm việc ác hiếm có đứa không chột dạ, khi bị đuối lý thì dùng cách vô cớ gây rối để trốn tránh, cách sinh sự và tính chất xấu xa lại do trình độ hung ác quyết định.
Mẹ con nhà họ Hồ có thể tính là hạng người đại gian đại ác, nghĩ ra được ý xấu vượt sức tưởng tượng.
Thôi Minh Trí thấy Giang Quế Phân kéo cúc áo để lộ ra bộ ngực đen thui, còn tưởng rằng mụ cọp cái này muốn động võ, lại thấy bà ta đột nhiên kéo xuống cả quần ngoài lẫn trong, hai cẳng chân trần truồng da thịt nhẽo lùng nhùng như chân voi xông tới, túm lấy cánh tay hắn hô hoán ầm ĩ.
“Làng nước ơi, đến đây mau! Bắt đứa hấp diêm! Bắt đứa hấp diêm!”
(Hết phần 85, xin mời đón đọc phần 86. Nếu muốn đọc các phần trước, xin mời click vào dòng chữ Album Tiểu thuyết “Người nối nghiệp chân chính” phía trên!)
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)