Tác giả: Hà Phong Xuy
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang
Chương 13: Thử thách nhân cách
“Anh đã thích nằm viện như thế thì thuê luôn cái phòng trong viện đi, về sau cứ đến Thước Châu là qua đây ở.”
Lời này là quà gặp mặt Soái Ninh dành cho Thôi Minh Trí, gương mặt tinh xảo của cô bày ra vẻ ghét bỏ lại rất hợp, lời nói cũng tăng thêm sức mạnh.
Thôi Minh Trí trong lòng còn đau như cắt, ỉu xìu xin lỗi: “Xin lỗi, tôi không ngờ rượu tự nấu có độ cồn cao như vậy, còn không cẩn thận uống nhiều quá.”
Soái Ninh ngồi xuống bắt chéo chân, vừa châm thuốc vừa hỏi: “Anh với Diệp Như Vy cãi nhau, nên mới đi mượn rượu giải sầu?”
Ông nhõi này trong suốt như túi nylon, không che giấu được tâm sự, hắn còn tưởng người khác không nhìn ra chắc.
Thôi Minh Trí không còn sức mà giấu diếm, gục đầu xuống xin giúp đỡ: “Ninh tổng, chị có thể giới thiệu cho Diệp công một người đàn ông tốt không ạ? Người nào tư cách tốt kinh tế vững vàng sẵn sàng đỡ đần cô ấy ý ạ.”
Hắn không tài không đức, đối với Diệp Như Vy hắn thương mà không giúp gì được, chỉ nghĩ ra ý tưởng tồi này.
Soái Ninh hất hất sợi tóc trên trán, nói: “Đàn ông tốt là hàng hút khách, hoặc là bị găm giữ để kiếm lời, hoặc vừa bày bán đã bị tranh cướp sạch. Diệp Như Vy cũng sắp 30 rồi, chỉ sợ tranh cướp không lại với mấy con bé mười tám đôi mươi. Nếu chịu làm bồ nhí vợ lẽ thì có khi tôi giúp tìm được đối tác tốt. Đổi đời là chuyện dễ như trở bàn tay, tương lai có thể trở thành vợ chính thức hay không thì hên xui.”
Lý luận kỳ quặc này tương xứng với thân phận của cô, bởi vậy Thôi Minh Trí thấy bi ai hơn là tức giận. Hắn bị lạc ở sa mạc hiện thực, cách ốc đảo hạnh phúc một dãy số Ả Rập đại diện cho của cải. Dãy số này với một số người chẳng qua chỉ là muỗi, với hắn lại là kết quả mà có trải qua vạn dặm trường chinh cũng chưa chắc đã thu được. Không khỏi oán hận những kẻ có tiền vì ra vẻ thâm trầm mà “gượng nói buồn”[1].
“Ninh tổng, lần trước Chu Hướng Dương bảo tiền không thể mang đến hạnh phúc, chị tin không ạ?”
Soái Ninh liếc thấy hắn bức xúc lắm rồi, cười khẽ: “Tôi mà tin thì đã không đốp thẳng vào mặt lão. Lão già đấy phông bạt đến nỗi muốn vỡ cả bi, còn tỏ vẻ siêu phàm thoát tục, thật ra là loại mặt mũi bẩn tưởi.”
Cô tự xưng căm nhất ba loại người trên đời: gái bạch liên, bọn phông bạt làm màu, nguỵ quân tử. Ở chốn riêng tư, cô luôn hư đến trắng trợn, đểu đến rõ ràng.
Thôi Minh Trí chán nản bàng hoàng, tự dưng nảy ra ý muốn tìm hiểu, hỏi nghiêm túc: “Nghe nói đa số kẻ có tiền sống cũng chẳng vui, có thật thế không ạ?”
Soái Ninh đang rảnh, chuyện gẫu đôi câu cũng không sao, dụi tắt thuốc, nói: “Cứ làm người là không vui rồi, nhưng tôi xác định nếu không có tiền tôi sẽ càng không vui hơn. 95% sự việc trên đời đều có thể dùng tiền để giải quyết. Tôi thấy, tiền trừ việc không thể mua tính mạng trong những hoàn cảnh có yếu tố bất khả kháng, còn lại có thể mua bất cứ thứ gì. Hơn nữa, cuộc sống của kẻ có tiền, người nghèo các anh căn bản không tưởng tượng ra được. Lấy cái ví dụ đơn giản thôi, hồi trước tôi học ở một trường cấp 3 quý tộc bên Anh, bọn con gái trong trường sợ mập, mỗi khi thèm ăn là mua gan ngỗng và thịt bò bít-tết cao cấp của Pháp, anh bảo mấy thứ đó dùng để làm gì?”
“Nấu ăn.”
Ngoài cái này, Thôi Minh Trí không nghĩ ra đáp án nào nữa.
Soái Ninh cười khẩy: “Chúng nó mời đầu bếp tới nấu nướng ngay trước mặt nhưng không ăn, chỉ ngửi mùi, ngửi một lát rồi vứt, không dính giọt dầu mỡ nào, cứ như vậy, mỗi tuần vứt đi mấy trăm bảng.”
Sự bần cùng thu hẹp trí tưởng tượng, Thôi Minh Trí ngẩn ra.
Soái Ninh nói tiếp: “Anh xem có người cả ngày vui vẻ sung sướng đi chơi khắp nơi, còn có thể thích gì mua nấy, thèm gì ăn nấy, vì cái gì? Vì có tiền á. Có người bị ung thư, ra nước ngoài chữa bệnh, bỏ mấy triệu ghép tạng, cuối cùng sống lâu hơn người khác, vì cái gì? Vì có tiền. Có đứa trẻ con vào được lớp 1 trường điểm dễ ợt, vì sao? Vì ba má nó có thể bỏ ra mấy triệu mua nhà ở phường đó. Có thằng xấu như Võ Đại Lang[2] mà cưới được vợ đẹp, có gái 50-60 còn lấy được chồng trẻ, vì cái gì? Còn không phải đều vì có tiền. Giá trị của tiền chính là cung cấp cho người ta thêm nhiều quyền lựa chọn, làm người ta có thêm nhiều thời gian và tự do. Không trải qua cuộc sống của kẻ có tiền, vĩnh viễn không biết tầm quan trọng của việc có nhiều tiền. Cho nên câu nói kia của Chu Hướng Dương chỉ là lời dối trá dùng để tẩy não những người dưới đáy xã hội, đã đê tiện còn trơ trẽn. Anh nếu vẫn còn chưa lú lẫn thì đừng có tin lão, ráng phấn đấu cho tốt, tranh thủ kiếm được số tiền cần thiết cho sớm, khi đó mới có quyền lựa chọn trong cuộc sống.”
Không chỉ Chu Hướng Dương, phần lớn người giàu đều giữ rịt luận điệu dối trá này. Cô không sợ làm kẻ phản nghịch trong tầng lớp của mình, giành được chút hảo cảm của cấp dưới.
Thôi Minh Trí buột ra tiếng lòng: “Chị không sống dưới đáy bao giờ, vạch xuất phát của những người xuất thân thấp kém như chúng tôi đã tụt sau vạch xuất phát của người khác một quãng dài. Kiếm tiền như cày đất bằng kim, tiêu tiền lại như nước cuốn trôi cát, quá khó vươn lên.”
Soái Ninh liếc mắt soi hắn, đột nhiên hỏi: “Bảo anh bán lương tâm đi là vươn lên được, anh chịu không?”
“Hả?”
“Tôi có vài cách khiến anh phất lên sau một đêm, anh có muốn thử không?”
Thôi Minh Trí tưởng thật, ánh mắt dại ra, cự tuyệt: “Không không, tôi có vật vã vì tiền hơn nữa cũng không dám đi đường ngang ngõ tắt, chị tha cho tôi ạ.”
Soái Ninh ra vẻ nghiêm túc: “Sợ gì, thời buổi này liều ăn nhiều nhút nhát chịu đói khát, việc thực ra cũng kín kẽ, anh cứ nghe xong rồi hãy quyết định.”
“Thôi chị đừng nói ạ. Tôi đây nhát chết lắm. Kể cả sự việc không lộ ra, đêm về tôi cũng không ngủ yên.”
Trong tình cảm, trong sự nghiệp, hay trong chuyện đúng sai gì, Thôi Minh Trí đều thiếu quyết đoán, không dám liều lĩnh, xác định chỉ có thể làm một người tầm thường. Hiện giờ, mặt hắn trắng bệch như tờ giấy, sếp mà còn dụ dỗ ép buộc, đại khái hắn sẽ xin nghỉ việc tại trận.
Soái Ninh nhún nhún vai: “Không làm thì thôi, giao việc cho anh, tôi còn không yên tâm ấy.”
Cô chỉ đang thử hắn. Tính giống nhau lại kỵ nhau, chính cô vốn xảo quyệt đa nghi nên không ưa những người tâm địa gian trá, muốn tìm người tâm phúc thuộc loại thật thà nhát gan dễ nắn bóp như Thôi Minh Trí. Cô âm thầm chấm thêm một điểm cho hắn, hỏi hắn buổi chiều có xuất viện được không.
Thôi Minh Trí biết cô có việc cần sai bảo, vội nói mình đã khoẻ rồi, có thể đợi lệnh bất cứ lúc nào.
“Tối nay tôi mời một số KOL ăn cơm, khoảng 12-13 người, muốn gọi cả Lư Bình đến nữa.”
“Bí thư Lư không nhận đến các buổi tiệc tùng làm ăn, sợ là không mời được ạ.”
“Không đến nhà hàng khách sạn nào cả, mời đến Tử Trúc Uyển, anh đi mua đồ rồi tìm hai đầu bếp hạng sao, 7h tối vào bàn.”
Tháng trước tập đoàn Quan Vũ mở văn phòng làm việc tạm thời ở Thước Châu, chuyên để xử lý sự vụ liên quan đến hai dự án Hoa Quả Lĩnh và Kim Huy Thế Gia. Tử Trúc Uyển là khu dân cư cao cấp gần văn phòng, Soái Ninh thuê một biệt thự đủ đồ rộng 300m2 ở đấy làm điểm tiếp đón, tin rằng nếu gửi lời mời với danh nghĩa là buổi gặp gỡ riêng tư, Lư Bình sẽ nể mặt mà đến.
Cô muốn thử thách cho kỹ, xem người kia có phải quân tử thật không.
“Ninh tổng, thật ngại quá, lát nữa tôi phải xuống làm việc dưới xã Khang Lạc, có thể sẽ về muộn, không kịp đến chỗ chị đâu ạ.”
Việc Lư Bình từ chối cũng nằm trong dự kiến của Soái Ninh. Nghe anh ta bảo sớm nhất cũng phải đến sáu rưỡi bảy giờ mới có thể quay về huyện, cô nũng nịu thuyết phục: “Tôi sẽ đợi anh. Tôi chỉ muốn mời anh qua nhà ăn bữa cơm xoàng, nhân tiện tâm sự chuyện công việc. Tôi có mấy ý tưởng mới cho dự án Hoa Quả Lĩnh, muốn xin ý kiến anh.”
Muốn đón lõng quan chức, công việc là cái cớ tốt nhất. Lư Bình hỏi lại, cô cũng nêu ra được mấy điểm cụ thể.
“Tôi muốn tận dụng núi, rừng, suối, hồ chứa, hồ, đất ngập nước, khu dân cư và văn hóa nông thôn của địa phương để thực hiện các hoạt động ngoài trời và hoạt động giải trí khác nhau, chẳng hạn như leo núi, đi bộ đường dài, đi xe đạp địa hình, đi bè, cắm trại, câu cá, chèo thuyền, làm vườn v.v.. Những kế hoạch này cần có chính sách chỉ đạo. Đối với lĩnh vực nông nghiệp, ban đầu chúng tôi dự định tập trung vào chủ đề trái cây. Ngoài các loại trái cây bản địa như đào, mận, mơ, táo và cam quýt, chúng tôi cũng định giới thiệu một số giống cao cấp mới. Tôi nghe nói sau khi nhậm chức, anh rất chú ý đến việc phát triển nông nghiệp hiện đại ở Thước Châu. Chắc hẳn anh thạo về mảng này lắm, tham mưu giúp tôi đi ạ.”
Cô nói một đoạn, Lư Bình lại “ừm” một tiếng, không có vẻ đối phó qua loa chút nào. Khi cô nói xong, anh ta thoải mái nhận lời mời, nói sẽ tranh thủ về sớm.
Thôi Minh Trí bên kia cũng mau mắn sắp xếp xong các đầu việc của bữa tiệc. Khách được mời lần này toàn là nữ, tuổi trung bình chưa đến 25, mặt mũi dáng dấp đều được 8 điểm trở lên. Quyến rũ thướt tha, muôn hình muôn vẻ, mũm như Hoàn mảnh như Yến[3], hồng như đào trắng như lê, tập hợp thành đội quân cảm tử có thể chinh phục giai thẳng ở bất cứ xó xỉnh nào trên đời.
(Hết phần 36, xin mời đón đọc phần 37. Nếu muốn đọc lại các phần trước, xin mời click vào dòng chữ Album Tiểu thuyết “Người nối nghiệp chân chính” phía trên!)
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)
- -----
Chú thích:
1. Cụm từ này lấy theo bài từ “Thái tang tử” của Tân Khí Tật trong đó có câu “vị phú tân từ cưỡng thuyết sầu” - vì làm bài thơ (từ) mới mà gượng nói buồn, ý là không buồn mà cứ ra vẻ.
2. Nhân vật ông chồng lùn bị cắm sừng của Phan Kim Liên trong Kim Bình Mai, anh trai Võ Tòng trong Thuỷ Hử.
3. Thành ngữ 環肥燕瘦 - Hoàn phì Yến sấu này nhắc đến hai mỹ nhân cổ đại của TQ. Hoàn là Dương Ngọc Hoàn (Dương Quý Phi), phi tần của Đường Huyền Tông, nổi tiếng vì vẻ đẹp đầy đặn. Yến là Triệu Phi Yến, hoàng hậu của Hán Thành Đế, nổi tiếng vì thân hình nhẹ nhàng như chim én.