Tác giả: Hà Phong Xuy
Ông bà Diệp cư xử phúc hậu, năng lực bản thân có hạn, không thể không dựa vào Diệp Như Vy, kỳ thật cũng không muốn làm kẻ bòn rút con cái. Nửa năm nay chịu cảnh rối bời vì bệnh tật nợ nần, ông Diệp giống như hạt gạo thả vào nồi nước, bị hiện thực hầm cho nhừ, sớm đánh mất vẻ cứng cỏi của người trụ cột trong gia đình, nhắc tới chuyện khổ sở, nước mắt già nua cứ thế tuôn trào.
Thôi Minh Trí cảm thấy từng giọt nước mắt kia giống như ngọn roi vụt hắn, vội loay hoay chìa khăn giấy khuyên nhủ an ủi, sợ Diệp Như Vy bắt gặp.
Ông Diệp nhân cơ hội van nài: “Tiểu Thôi, Vy Vy số khổ nên mới vướng phải dạng bố mẹ chả tài cán gì như chúng tôi, từ bé đã phải chịu nhiều vất vả thiệt thòi. Cũng may nó tự vươn lên, thi đỗ đại học tốt, ở lại thành phố lớn, lại nhờ cháu giới thiệu mà vào làm ở công ty to. Vừa thấy cuộc sống dần khá lên thì lại bị ông bố vô dụng này kéo sụp xuống. Cháu chịu bỏ hết tiền để dành ra chữa bệnh cho chú, là đứa tử tế có tình có nghĩa. Chú bây giờ chả sợ cái gì, chỉ sợ vì chú mà ảnh hưởng đến tình cảm của hai đứa. Vy Vy nó vốn đã khổ, sau này nếu nó vẫn khổ thì chú có khỏi bệnh cũng không mặt mũi nào sống tiếp.”
Thôi Minh Trí vốn không phải hạng lòng dạ sắt đá, nghe đến đấy vội đỡ lời, vỗ vỗ vai ông Diệp đưa lên liều thuốc an thần: “Chú cứ yên tâm ạ, Vy Vy có cháu đây rồi, cháu sẽ chăm lo tốt cho cô ấy.”
Ông Diệp vội vàng bắt lấy tay hắn, nhìn hắn bằng ánh mắt chứa chan hy vọng.
“Tiểu Thôi, có lời cháu thế này chú chết cũng yên tâm. Nhà chú không phải hạng quỵt nợ, cháu cho chú ba năm, trong ba năm chú nhất định trả hết tiền cho cháu.”
Thôi Minh Trí còn quẫn bách hơn ông, khổ sở vắt óc tìm lời hay để trấn an, sau đó lấy cớ chuồn ra phòng ngoài.
Đi vào bếp, Diệp Như Vy đang ngồi ngẩn ra trước lò, nước đã đun sôi rót vào phích, trong lò chỉ còn le lói chút ánh lửa, những làn khói bay tản ra xung quanh, trông bảng lảng hệt như vẻ mặt của cô giờ phút này.
“Vy Vy.”
Hắn khẽ gọi, nhận ra mắt cô đỏ hoe, ầng ậng nước, giật mình nghĩ không biết có phải cô đã nghe được lời trò chuyện của hắn và ông Diệp hay không.
Diệp Như Vy nghe tiếng quay mặt ra cười, dụi mắt tự giễu: “Lâu rồi không nhóm bếp, chẳng thạo gì mấy, phí bao nhiêu là củi, còn tự hun cho nước mắt nước mũi tèm lem cả.”
Bất kể có giấu giếm hay không đều làm Thôi Minh Trí quặn lòng, giờ đây hắn thật sự muốn làm gì đó để giảm bớt nỗi đau của cô, rồi lại hiểu rằng dù hắn làm gì thì kết quả mang đến đều sẽ trái ngược.
Tình cảnh thế nào, Diệp Như Vy cũng rõ cả, chuyển ngay sang hỏi chuyện để xua tan cảm giác sượng sùng, cô hỏi hắn: “Công việc anh vẫn suôn sẻ chứ?”
Thôi Minh Trí như được cứu trợ, gật đầu: “Vẫn ổn.”
Cô mỉm cười: “Vậy là tốt rồi.”
Vẻ khách sáo xa lạ làm hắn não nề, trước đây Diệp Như Vy là người thân mật nhất để hắn tâm sự, hắn có thể thoải mái trút hết ruột gan cho cô mà không lo lắng gì. Gần đây áp lực công việc của hắn tăng vọt, nhu cầu được xả trở nên cấp bách, hắn không kìm được, sửa lời: “Thật ra cũng không ổn lắm, em thấy rồi đấy, Ninh tổng kia điên điên rồ rồ, không giống người làm việc đàng hoàng đúng mực, kém xa so với Minh tổng.”
Diệp Như Vy vẫn giữ nguyên thói quen chia sẻ âu lo với hắn, liền xoa dịu: “Đừng nói như thế, cô ấy nếu không muốn làm việc đàng hoàng thì sẽ không đến chỗ thâm sơn cùng cốc này khảo sát.”
Thôi Minh Trí ở gần Soái Ninh hơn, tự coi là có cái nhìn đầy đủ hơn, buồn bực nói: “Có lẽ chỉ là đi xem cho có, vừa rồi anh còn thấy nó đăng Weibo bóc phốt người khác kìa. Về nước hơn một tuần mà chẳng thấy nó để đầu óc vào công việc. Văn bản đều là anh gửi nhận hộ nó. Trên đời nào có tổng giám đốc như thế.”
Diệp Như Vy không hiểu biết đủ về Soái Ninh nhưng hiểu nỗi lo lắng của hắn. Trở ngại lớn nhất cho sự thăng tiến của nhân viên chính là sếp, độ cao của sếp quyết định độ sâu phát triển. Thôi Minh Trí trước kia dưới trướng Soái Minh tương lai sáng sủa, nay đột ngột rơi vào thế trận mù mờ, không tránh khỏi lo âu, cần đến những lời nhắc nhở tỉnh táo.
“Cho dù tình cảnh thế nào cũng nên làm tốt chức trách của mình, anh lên tới vị trí hiện giờ cũng không dễ dàng, phải nâng niu quý trọng.”
Khi năng lực có hạn thì phải biết chiều theo điều kiện bên ngoài, đây là lựa chọn chính xác nhất, Thôi Minh Trí rất tán đồng, nhưng lại vì vậy mà thấy chính mình thật hèn mọn.
“Xin lỗi em, nếu anh giỏi giang hơn chút, chúng mình cũng không ra nông nỗi này.”
Hắn cầm lòng không đậu, than thở buồn bã, lại vô tình gợi ra chuyện thương tâm của Diệp Như Vy.
“Không cần xin lỗi, em cũng vậy, cũng tại em không giỏi giang nên mới thành như bây giờ.”
Vẻ bình thản của cô cuối cùng cũng rạn nứt vì tình cảnh khổ đau dồn ép, trong khoảnh khắc lộ ra sự nghẹn ngào, cô bước nhanh ra khỏi căn bếp, đi lật giở chỗ rau khô đang phơi ngoài sân.
Thôi Minh Trí đứng bên khung cửa chăm chú nhìn dáng hình nhanh nhẹn của cô, thoáng như chiếc lá đã rụng nhìn về phía ngọn cây nơi mình từng mọc, khát vọng một lần nữa được nép vào đầu cành nhưng cuối cùng lại bị mạng nhện mong manh níu lại.
(Hết phần 14, xin mời đón đọc phần 15)
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)