Tác giả: Hà Phong Xuy
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang
Phân tích bộ dạng nịnh nọt của Tôn tổng, Thôi Minh Trí biết 10% này là tiền phế dành cho Soái Ninh.
Bố cô là chủ tịch tập đoàn Quan Vũ, đại cổ đông của Bất động sản Quan Vũ, cô làm tổng giám đốc Bất động sản Quan Vũ mà còn thu tiền phế của đối tác quảng cáo, chẳng phải là vừa trông vừa trộm?
Suy nghĩ còn chưa lắng xuống, Soái Ninh lại thổi tới một đợt sóng gió, vắt chân phun khói cười nói: “Anh bàn với trợ lý Thôi, tiền cứ chuyển khoản cho ảnh.”
Thôi Minh Trí đang yên đang lành lại làm trạm trung chuyển tiền bẩn, mãi đến lúc Tôn tổng cáo từ mới nới được cái nút chẹn trong cổ, hoảng loạn cật vấn Soái Ninh: “Ninh tổng, sao chị lại làm thế ạ?”
Soái Ninh giận hắn không biết gì, hỏi lại: “Có vấn đề à? Trương Kha còn có thể kiếm màu mè, sao tôi lại không kiếm được?”
“Công ty là của nhà chị cơ mà, chị làm vậy ảnh hưởng đến lợi ích của công ty.”
“Anh muốn nói là lợi ích của các cổ đông hả. Xí, tôi là người điều hành, nên được thêm màu mỡ hơn cái đám ngồi không mà hưởng đấy chứ.”
Thôi Minh Trí biết trong giới kinh doanh có không ít người làm chủ giống cô ta, lợi dụng chức quyền thu nhập đẫy các khoản mập mờ, vỗ béo bản thân trước, cơm thừa canh cặn mới đem chia cho các cổ đông.
Hắn khinh bỉ dạng gian thương này, bị nét mặt bán đứng, phải nghe răn dạy.
“Anh còn nhớ giá thầu cơ sở của lễ tri ân Phỉ Thuý Sơn Hồ mới đầu là bao nhiêu không?”
“13 triệu 500 ngàn ạ.”
“Giá trúng thầu thực tế là bao nhiêu?”
“9 triệu 650 ngàn ạ.”
“Rồi, chênh lệch giữa hai mức này gần 4 triệu. Nếu lúc trước tôi không sai anh sửa giá thầu cơ sở, để người bên Trương Kha trúng thầu, tức là công ty phải trả thêm đến 4 triệu. Thế cái này có tính là tôi cứu vãn thiệt hại cho công ty hay không?”
Soái Ninh nói có sách mách có chứng, Thôi Minh Trí không có cách nào phản bác, ngơ ngác gật gật đầu: “Tính ạ.”
Nguỵ biện của sếp cũng có cơ sở.
“Tôi giảm bớt tổn thất cho công ty, chẳng lẽ không nên được khen thưởng? Huống hồ lễ tri ân cũng tổ chức thành công, đạt hiệu quả như mong muốn, sao nói là tổn hại lợi ích của công ty được? Người bình thường cắt phế ít nhất 20%, cái loại quỷ tham không thấy nước không cởi giày như Trương Kha còn bắt bên B trả tiền trước. Đâu như tôi, chỉ thu 10%, chờ đến khi người ta nhận thanh toán hết mới tính tiền. Dạng công ty mới mở không có chỗ dựa như Tân Duệ, không có tôi dẫn dắt, sao có thể sau thời gian ngắn đã nhận được hợp đồng lớn như vậy? Dựa theo cái thói của phòng marketing Bất động sản Quan Vũ, nếu không có tôi nhúng tay, làm gì có chuyện họ đi hợp tác với mấy công ty nhỏ hàng chất giá tốt như vậy. Tôi tìm ra đối tác chất lượng cho công ty, lại làm quý nhân của công ty nhỏ, tiền phế này có lấy cũng không thẹn với lòng, người ta cũng vừa trả vừa xuýt xoa mang ơn, còn chê trách được gì nữa?”
“Quy tắc ngầm” bắt nguồn từ kẽ hở của “quy tắc nổi”. Trong một số trường hợp, rất khó để định nghĩa là tốt hay xấu. Thôi Minh Trí nghĩ lại thấy cô làm vậy không gây ra hậu quả gì, trái lại còn đạt được một số hiệu quả, bản thân hắn cũng không cần cố phản đối cho mất hay.
Im lặng hai giây, hắn hỏi: “Chị bảo Tôn tổng chuyển qua chỗ tôi, không sợ phát sinh rủi ro ạ?”
Hắn đoán đây lại là cách sếp thử lòng hắn, trong bụng cũng thấy không thoải mái lắm.
Soái Ninh liếc sang ngó một cái, nháy mắt đã đoán được tâm tư hắn.
“Đừng có bày cái bộ dạng nàng dâu bị khinh bỉ chứ, tôi dùng người luôn luôn nghi thì không dùng, dùng thì không nghi. Chiêu mộ anh làm tâm phúc thì sẽ không ra đề bài kiểm tra nữa. Số tiền kia anh giữ 30%, về sau có mối nào nữa thì cũng chia theo tỷ lệ này.”
Đêm nay là show riêng chuyên để Thôi Minh Trí biểu diễn các loại vẻ mặt ngạc nhiên. Người nhát gan rất ít khi tối mắt vì món hời. Hành động khác thường của sếp làm hắn sợ hãi.
Soái Ninh cười hỏi: “Hồi trước anh Hai tôi đối xử với anh tốt không?”
Hắn nghĩ nghĩ, cảnh giác gật đầu: “Minh tổng vẫn luôn khá tốt với tôi ạ.”
“Hừ, anh đi theo ảnh hai năm vẫn là người nghèo, đến căn hộ cũng chưa kiếm được, thế mà vẫn còn khen?”
Soái Ninh dụi tắt thuốc lá, khiến đầu mẩu điếu thuốc đã biến hình kia chịu tải sự khinh thường tràn đầy trong lòng.
“Làm sếp trước hết phải cho người thân tín những món lợi thực chất, có vậy mới thôi thúc họ tích cực ra sức được. Anh Hai tôi nhìn như nhân hậu, thực ra đối xử người bên cạnh thiếu tình nghĩa, không có mấy thủ hạ đáng tin. Anh ở trong mắt ảnh cũng chỉ là chân lâu la sai vặt. Anh Ba tôi giỏi hơn ảnh nhiều, rất biết mua chuộc lòng người, mấy năm nay lung lạc không ít người. Nếu ảnh và anh Hai còn sống cả, chẳng bao lâu nữa nhà tôi sẽ trình diễn màn huynh đệ tương tàn đặc sắc.”
Lời cô nói nghe rợn cả người, Thôi Minh Trí ban đầu nhận định là nói bừa nhưng suy nghĩ cẩn thận lại thấy có tí căn cứ. Hai anh em Soái Minh Soái Diệp ngoài mặt hoà thuận, bên trong cũng có nhiều mâu thuẫn, trong công việc thường xuyên nêu ý kiến trái ngược nhau, có những việc rõ ràng là cố ý đối đầu. Nhà người thường còn có chuyện tranh cãi nhau vì gia sản, nhà họ Soái giàu bậc nhất cả nước, nói là có ngôi vua cần truyền cũng không quá. Ai lại không muốn làm thái tử cơ chứ?
Ý nghĩ của hắn xuất phát theo sự dẫn dắt của Soái Ninh, bị đưa tới chỗ nguy hiểm thứ hai.
“Vừa nghe tin họ chết, tôi còn nghi là anh Ba hại người không xong thành ra hại mình cơ. Trước đó là ảnh hẹn anh Hai đi nghỉ, còn bao hết cả hòn đảo nhỏ, không cho người ngoài đến gần, rất có thể sẽ nhân cơ hội mà gian lận á. Tất nhiên cũng không thể loại trừ chuyện anh Hai bị tình nghi tương kế tựu kế giết ngược. Kết quả là hai người cùng toi một chùm, điểm này thật khiến người ta bực bội mà.”
Thôi Minh Trí không thể tiếp nhận lối phỏng đoán ác độc của cô nữa, vội vàng kháng nghị: “Minh tổng không phải loại người đó, tôi nghĩ, tôi nghĩ Diệp tổng cũng sẽ không làm vậy đâu.”
Soái Ninh nheo nheo mắt, phảng phất như con mèo đen yêu quái trong truyền thuyết, nụ cười tươi quỷ dị.
“Anh Hai thì không cần phải làm vậy, chỉ cần không gây lỗi lầm gì lớn, cơ nghiệp sớm muộn cũng là của ảnh. Nhưng anh không cảm thấy họ chết lạ lùng à? Hai người đều có chứng chỉ lặn chuyên nghiệp, bình dưỡng khí cùng các thiết bị lặn khác vớt lên đều không bị hỏng hóc gì, cũng không bị vết thương trong ngoài nào khác, làm thế nào mà vô duyên vô cớ chết đuối đây?”
(Hết phần 56, xin mời đón đọc phần 57. Nếu muốn đọc các phần trước, xin mời click vào dòng chữ Album Tiểu thuyết “Người nối nghiệp chân chính” phía trên!)
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)