Tác giả: Hà Phong Xuy
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang
Chương 51: Một sai lầm bé tí tị
Ngày 6 tháng 8, “Diễn đàn bất động sản Trung Quốc - Hội nghị Hương Giang” khai mạc. Hàng chục công ty bất động sản nổi tiếng trong nước, hàng trăm chuyên gia kinh tế - nhà đất, kiến trúc sư đẳng cấp quốc tế, nhà báo chuyên về mảng bất động sản tề tựu ở thành phố Hương Giang. Bản thân sự kiện rầm rộ nhất trong năm của ngành bất động sản trong nước này đã mang hiệu ứng tin tức lớn, Bất động sản Quảng Hạ còn gửi phong bì dày cho các cơ quan truyền thông lớn, nên số lượng phóng viên có mặt tăng gấp mấy lần.
Từ Càn lão cáo già lăng-xê này bố trí phần đón khách theo hình thức bước đi trên thảm đỏ, tỏ rõ khí thế của chủ nhà với người ngoài, cố gắng tạo cho người dân Hương Giang ấn tượng rằng lão chính là nhân vật hàng đầu trong ngành bất động sản Trung Quốc.
Ai ngờ trên thảm đỏ lại xông ra một đội “kỳ binh”, đội quân này là đoàn đại biểu của Bất động sản Quan Vũ. Không giống với những đoàn đại biểu khác trong trang phục com-lê giày da nhưng đầu hói bụng phệ, phì nộn thô bỉ, ngoại hình hoặc bình thường hoặc già cỗi; cả 10 người của Quan Vũ đều là trai xinh gái đẹp xuân xanh xấp xỉ. Đám giai cao trung bình trên 1m8, chân dài thẳng tắp, đồng loạt một màu đen của com-lê Prada, giày da Fendi, đăng ký chức danh là “vệ sĩ”. Những thành viên nữ đăng ký là “thư ký” toàn bộ mắt sáng dáng thon, thấp nhất cũng 1m65, vận trang phục cao cấp màu sắc thanh nhã. Từ món nhỏ như hoa tai, nhẫn đến giày, túi đều là hàng xa xỉ đỉnh chóp thế giới. Nẻo xa nhìn lại, nom họ đua xanh ganh thắm, tựa như bảng quảng cáo di động của các nhãn hiệu lớn.
Bắt mắt nhất chính là người đi ở vị trí trung tâm, CEO trụ sở chính ở Thượng Hải của Bất động sản Quan Vũ. Cô mặc một bộ đầm Hermès đỏ rực, đôi chân thon dài cùng vòng eo thắt đáy lưng ong và bờ mông cong vút có thể cân tốt chiếc đầm hình đuôi cá style retro. Khe rãnh nổi trội lồng trong cổ áo chữ V xẻ thấp, so với những nữ thư ký ăn mặc hơi bảo thủ xung quanh thì mang vẻ hiên ngang hoang dã hơn hẳn, phảng phất như một nữ vương tay nắm quyền bính đang dẫn theo bầy tôi đến tham gia nghi lễ đăng quang.
Cảnh tượng đến trong showbiz cũng hiếm này chớp mắt đã thu hút toàn bộ những người đang có mặt. Vô số người quay phim bám theo, hận không thể quay chụp hết mọi góc độ. Camera trên điện thoại của người xem cũng hướng về phía họ, không ngừng bấm nút quay chụp để ghi lại khoảnh khắc cool ngầu hoa lệ này.
Những bức ảnh đó nhanh chóng được chia sẻ trên các nền tảng mạng lớn, kích cho bà con nhao nhao hưởng ứng.
Giang cư mận lại một lần nữa bị sốc vì sự phô phang sang chảnh của Soái Ninh, ví chuyện này như “cuộc sống đế vương”, dãi dớt ròng ròng hóng theo đám trai đẹp vệ sĩ gái xinh thư ký.
“Có người sinh ra trên vạch xuất phát, có người sinh ra ở vạch đích, có người lại sinh ra giữa mỏ quặng.”
“Khi nào mới có thể thành game thủ Nhân Dân Tệ (ý là game thủ nhiều tiền), dựng cái hậu cung như thế?”
“Em cảm thấy họ vào nhầm hội trường, đi tham gia tuần lễ thời trang Paris mới đúng.”
“Trên bàn có bánh GATO
Ngọt đâu không thấy, cay rồ mới đau!”[1]
“Tuy bố em cũng có tài sản 2 tỷ nhưng rõ ràng không cùng đẳng cấp với Nháo Nháo rồi.”
“Nháo Nháo giờ còn nhận chó liếm nịnh không? Lưỡi em bền lắm á.”
…
Màn dạo bước thảm đỏ của Soái Ninh mưu sát kế hoạch trình diễn của Từ Càn. Chủ đề của hội nghị hôm đó hầu như tập trung hết vào cô, nổi bật hơn hết thảy người khác. Quảng Hạ lao tâm khổ tứ bố trí, kết quả lại chỉ làm nền cho cô.
Thôi Minh Trí có công sắp xếp kế hoạch, được sếp khen, chuyển cho hắn 150 ngàn chi phí còn thừa của sự kiện lần này làm tiền thưởng.
Đứng dưới gốc cây lớn thì ké bóng mát, từ khi theo Soái Ninh, hắn cũng được thần tài để mắt, nửa năm nay nhờ các kiểu hoa hồng mà để dành được 800 ngàn, so với mấy năm trước nhịn ăn nhịn mặc gom góp nhọc nhằn, giờ cũng coi như nếm trải cảm giác sung sướng của việc “mỗi ngày kiếm một đấu vàng”.
Được tiền tài tưới tắm, nhành hoa tình yêu èo uột tươi hẳn lên. Lần trước, sau khi đổ vỡ với Diệp Như Vy, hắn vẫn không dám liên lạc với cô. Lúc này, hắn muốn nhân vận may này hàn gắn quan hệ. Buổi tối về khách sạn, hắn hào hứng khấp khởi gọi điện cho cô.
“A lô.”
Giọng Diệp Như Vy đầy nôn nóng, như thể cũng đang định gọi cho hắn.
“Vy Vy, lâu rồi không gặp, em gần đây thế nào?”
Dù không gặp trực tiếp, nụ cười tươi của Thôi Minh Trí vẫn tràn lênh láng trên mặt, còn miên man hơn cả thác nước núi Lư.
Diệp Như Vy lại cho hắn một cái bạt tai bằng lời lẽ lạnh lùng.
“Anh vẫn còn đầu óc đi buôn dưa với người khác, không biết Ninh tổng gặp chuyện à?”
Thôi Minh Trí giống đang sốt cao nhảy xuống hồ băng, ngơ ngác hỏi: “Sao thế?”
“Anh tự xem Weibo đi!”
Diệp Như Vy dứt khoát dập máy, hành động này nghĩa là thúc giục. Thôi Minh Trí vội mở Weibo, mắt dán luôn vào đầu bảng hot search.
“Nháo Nháo thánh nguýt”
Chủ thể cho mục từ khóa tìm kiếm hot này là một video lấy từ tin tức đưa về hội nghị hôm nay, máy quay ban đầu ghi hình ảnh Từ Càn đang đọc diễn văn trên bục, mấy giây sau chuyển sang Soái Ninh trên ghế khách mời. Chỉ thấy cô khoanh tay trước ngực, thái độ chểnh mảng, tròng mắt đen bỗng nhiên đưa về phía trước mặt, bày ra một cú nguýt lộ liễu. Vẻ khinh miệt đậm đặc sặc sụa này rõ ràng là nhằm vào bài phát biểu dài dòng của Từ Càn.
Cử chỉ này thật không nên xuất hiện trong trường hợp trang trọng, người thường cũng sẽ bị chỉ trích. Ban ngày Soái Ninh dẫn người “đi show” vừa mới chọc tức một đống kẻ GATO (ghen ăn tức ở), giờ lại chủ động lọt vào tầm bắn, đám GATO chớp thời cơ điên cuồng bóp cò.
“Gái này mất dạy quá, vẻ mặt chợ búa, còn không bằng dân thường.”
“Nó không biết đây là dịp gì à? Việc cơ bản là kiểm soát nét mặt cũng không làm được, thật giống con lưu manh.”
“Ha ha ha, công ty to như Quan Vũ mà lại cử loại người này đi làm đại diện, mất mặt mất đến ra khỏi hệ mặt trời.”
“Buổi sáng thấy đoàn hậu cung đi show xuất hiện là em biết ngay, bả đang muốn cướp spotlight á. Đến đâu cũng phải câu view, loại người không bơm thổi thì chết!”
“Phục lăn rồi, Từ Càn nói gì thì nói cũng là bề trên của nó, nó làm thế mà không sợ làm mất mặt bố nó à? Nền nếp nhà Soái Quan Vũ đúng là có vấn đề, người xung quanh tôi gốc gác bình dân cũng không như nó, đến lễ phép cơ bản cũng chả biết.”
“Cô chiêu nhà họ Soái, người xấu lắm trò quái. Lăng-xê rồi cũng qua, lườm nguýt thì còn mãi.”
…
Đọc bình luận kèm ảnh, cú nguýt của Soái Ninh đã bị chế thành meme, ghi thêm nhiều câu chữ buồn cười và tranh ảnh hoạt hình, thật có thể làm người thân tức muốn chết còn người ngoài cười muốn chết.
Điểm quan trọng không phải là bị bôi bác, việc này làm hình ảnh tập đoàn Quan Vũ sứt mẻ nghiêm trọng, phải tiến hành xử lý khủng hoảng ngay.
Thôi Minh Trí sốt ruột chạy vội lên phòng tổng thống tầng trên báo tin, Soái Ninh cũng đang lướt điện thoại, xem xét hình xấu của chính mình, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Lần này cô thực sự không cố tình làm vậy. Lúc ấy Từ Càn đứng trên bục chém gió: “Tôn chỉ kinh doanh của Bất động sản Quảng Hạ chúng tôi luôn lấy ‘trải nghiệm tốt nhất cho khách hàng’ làm cốt lõi, tuân thủ quan niệm dịch vụ ‘yêu quý bạn trọn đời’, để lý tưởng này xuyên suốt đến từng chi tiết của dự án. Thu hút khách hàng bằng sự tinh tế, giữ chân khách hàng bằng sự chuyên nghiệp, tạo dựng khu dân cư kinh điển, hun đúc thương hiệu trăm năm…”
Khẩu hiệu hô đến là oanh liệt, phông bạt làm màu cũng đến là đàng hoàng to đẹp.
Bên dưới toàn là người sáng suốt, hầu như ai cũng biết phiên bản hiện thực của cái lão Từ gọi là “trải nghiệm tốt nhất cho khách hàng”.
Những người hiện làm cư dân của Bất động sản Quảng Hạ được trải nghiệm nhiều nhất chính là: Tường nhà ngấm, dây điện chập, ống nước rò rỉ, khi làm nội thất đục tường ra thấy dây điện bên trong không luồn ống (gen) mà cứ đi dây trần rồi trát vữa lên. Nhà vệ sinh không chống thấm, dùng nước không bao lâu là ngấm lở cả mảng to. Hoàn thiện thì dùng vật liệu kém, nhà chưa bàn giao mà cửa nhôm đã gỉ lốm đốm. Trình độ quản lý dịch vụ kém, khung cảnh trong khu bừa bãi bẩn thỉu, tầng hầm đỗ xe c*t *ái lênh láng, kỹ năng đặc biệt nhất của bảo vệ là chửi đcm, giám đốc công ty bảo trì thì thích chơi trò trốn tìm, cảnh quan cây xanh chẳng có gì ngoài bãi cỏ… Cư dân khu nào đó ở đâu đó tiến hành đòi quyền lợi còn bị xã hội đen đe dọa uy hiếp, lên web chính thức của Quảng Hạ gửi khiếu nại thì bị chặn, xóa tài khoản…
Những người có hiểu biết thật xấu hổ khi xếp ngang hàng với công ty rác rưởi như thế!
Soái Ninh quen làm theo ý mình, khoảnh khắc biểu lộ bản chất bị truyền thông liên tục theo dõi cô ghi lại. Gây ra vụ thị phi này, cô cũng đang tự kiểm điểm sai lầm, nhưng không đến nỗi rối hết cả lên như Thôi Minh Trí, bình tĩnh chỉ đạo: “Chắc chắn phải có người núp sau chơi xấu tôi, nếu không thì không lên hot search nhanh vậy đâu. Tôi đoán Từ Càn là một trong những bàn tay thò vào. Lão căm tôi chiếm spotlight, muốn trả thù tôi. Anh đi thu xếp seeders, đập lão trước đã.”
(Hết phần 129, xin mời đón đọc phần 130. Nếu muốn đọc các phần trước, xin mời click vào dòng chữ Album Tiểu thuyết “Người nối nghiệp chân chính” phía trên!)
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)
- -----
Chú thích:
1. Câu này nguyên văn là “柠檬树上柠檬果,柠檬树下你和我” - Trên cây chanh có quả chanh, dưới cây chanh có bạn và tôi. Câu này là lời một bài hát, được dân mạng TQ dùng để tả sự ghen tị. Bọn mình dịch thoát theo cách dùng chữ GATO - ghen ăn tức ở vốn đã tương đối quen thuộc với dân mạng VN.