Tác giả: Hà Phong Xuy
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang
Chương 52: Quen với việc chủ động tấn công
Đúng là Tinh Tinh nhớ chủ cũ thật, vừa nhìn thấy Lư Bình đã nhào vào lòng, hận không thể liếm láp anh từ đầu đến chân.
Lư Bình ôm nó vỗ về trêu đùa đủ kiểu, vui sướng nói lời cảm ơn Soái Ninh: “Chị chăm nó tốt quá, lông bóng hơn nhiều rồi.”
Soái Ninh bảo anh đừng khách sáo, hỏi đêm nay anh còn chương trình nào khác không.
“Tạm thời không có.”
“Nói cách khác, nếu không có tình huống gì đột xuất, từ giờ đến sáng mai anh rảnh hết ạ?”
“Hẳn là thế.”
“Vậy chúng ta đổi địa điểm trước đã. Chỗ này đông người quá, dễ bị nhận ra.”
Cô mời anh lên xe, đóng cửa xong thì tháo kính râm khẩu trang xuống.
Lư Bình ngồi ghế cạnh ghế lái, Tinh Tinh từ ghế sau chồm lên cọ quẹt, Soái Ninh quát khẽ: “Về chỗ ngồi yên.”
Nó ư ử một tiếng, ngoan ngoãn rúc trở lại ghế sau.
Lư Bình kinh ngạc: “Giờ nó nghe lời thế ư? Hồi trước nạt nó kiểu gì cũng không ăn thua.”
Soái Ninh cười nói: “Tôi mời thầy dạy về huấn luyện nó. Tinh Tinh thông minh lắm, hai ba ngày là hiểu hết quy tắc.”
Lư Bình cảm thán: “Xem ra dạy con khi cần nghiêm phải nghiêm, tôi trước kia chỉ biết nuông chiều nên biến nó thành bé hư.”
Cô trêu: “Bí thư Lư, hai bác ở nhà nhất định rất nghiêm khắc với anh phải không. Nhìn cái đã biết anh chính là bé ngoan, kiểu đi học kỳ nào cũng được giấy khen ấy.”
Anh mỉm cười, phủ nhận: “Cũng không phải, hồi bé tôi cũng nghịch lắm, bị ăn đòn suốt.”
“Thật không ạ? Tôi không tin, trừ khi anh nghịch một cái cho tôi xem.”
“Ha ha, lớn ngần này rồi còn nghịch thì không biết xấu hổ quá.”
“Cho nên anh đang nói dối tôi, thật ra anh vẫn luôn là bé ngoan theo nếp cũ ạ.”
“Biết nói dối cũng đã là đứa không ngoan rồi.”
“Nói vậy là anh thừa nhận anh đang nói dối ạ?”
Soái Ninh sung sướng cười to, thần thái còn rực rỡ hơn phố xá rợp đèn ngoài cửa sổ. Chợt nghe Lư Bình khẽ thở dài như thể vừa trút bỏ một gánh nặng nào đó.
Cô linh cảm đây là nhằm vào cô, ngạc nhiên nói: “Bí thư Lư, sao anh lại thở dài ạ?”
Anh lẳng lặng mỉm cười, thần thái xê dịch giữa đứng đắn và e thẹn. Cô rất muốn nhìn kỹ nhưng vì đang lái xe nên miễn cưỡng nhịn xuống, lanh lợi nói thêm: “Anh làm vậy tôi thấy hồi hộp lắm, giống như nói sai cái gì rồi ấy ạ.”
Lư Bình vội phủ nhận, nụ cười tươi không đổi: “Chị có thể vẫn luôn giữ tâm trạng tốt, Tinh Tinh cũng sẽ vui theo.”
Lời này rất có ẩn ý, Soái Ninh giả ngu: “Tôi có lúc tâm trạng không tốt ấy ạ?”
Khi cô quay đầu, Lư Bình cũng đang nhìn sang cô, ánh mắt gặp nhau, câu đố được giải dễ dàng.
“Anh đang lo cho tôi ạ?”
Vẻ đắc ý của Soái Ninh giống như sắc xuân khắp vườn không khóa lại được, cô giải thích kỹ thay anh: “Có phải vì hôm trước anh thấy chuyện trên mạng nên mới cố ý đến an ủi tôi không ạ?”
Lư Bình cười nói: “Chị cứng cỏi như vậy, mọi việc có thể đối phó tự nhiên cả, không cần người khác an ủi.”
Bé cưng còn vờ vịt với chụy cơ đấy, thả câu còn muốn lùi lại. Chụy chính là con cá mập, không cẩn thận chụy lôi cả người lẫn thuyền của mày xuống nước chứ lại!
Cô án binh bất động, học vẻ mũ ni che tai giả vờ ngơ ngác của anh.
Hai người không nói gì suốt 10 phút liền, một tình cảm tinh tế nào đó đang lên men trong im lặng. Lư Bình thấy đường càng lúc càng hẻo lánh, hỏi cô định đi đâu.
“Nhà tôi có căn biệt thự view biển ở quận Phụng Hiền, đêm nay trời trong, vừa vặn thích hợp ra bờ biển đốt pháo bông.”
“Ra biển, có xa quá không ạ?”
Lư Bình rất bối rối, nom dáng vẻ thật giống học sinh ngoan lo về muộn hơn giờ đóng cửa ký túc xá.
Cô kết luận anh đang tính toán tình cảnh và đường lui, tay phải bật tanh tách.
Tinh Tinh nghe được tín hiệu bỏ lệnh cấm, hớn hở nhao lên xoắn xuýt mừng anh.
Cô tranh thủ nói: “Tinh Tinh nhớ anh như vậy, anh lại không có chương trình gì khác thì chơi với nó thêm một lát đi ạ. Muộn quá thì ngủ lại bên đó, sáng mai tôi đưa anh về ạ.”
Lời mời này đã cho thấy rõ mục đích, thiếu niên ngây thơ cũng không vờ ngây thơ được.
Lư Bình đè đầu Tinh Tinh xuống, cười khổ: “Sáng mai tôi bay chuyến 9h, còn phải về khách sạn lấy hành lý. Đồng nghiệp thấy tôi muộn quá chưa về cũng lo nữa.”
“Anh gọi điện báo với họ một câu, cứ bảo là đi thăm bạn, muốn ở thêm chút. Tôi đảm bảo sẽ đưa anh về đúng giờ, tuyệt đối không lỡ chuyến bay đâu ạ.”
“… Được rồi, thế cảm ơn chị.”
Lư Bình nhẹ nhàng đáp ứng, xem ra đã tính kỹ cách đối phó, cũng hết sức tự tin vào trí tuệ và sự vững vàng của bản thân.
Biệt thự của nhà họ Soái nằm trong khu sân golf Palm Beach ở quận Phụng Hiền. Căn đơn lập 580m2 với vườn hoa riêng 300m2, nước bao quanh ba phía, mặt tiền view biển. Phong cách kiến trúc kiểu Mỹ, sang trọng, tráng lệ, lại còn phóng khoáng.
Soái Ninh đã báo cho nhân viên quản lý dọn dẹp nhà cửa từ hôm qua. Khi đến nơi, nội thất đã được bố trí mới tinh. Sảnh trước, hành lang ngập hoa tươi. Phòng ăn bày sẵn đồ ăn ngon cùng rượu vang đỏ, champagne. Giá nến bằng bạc lộng lẫy cắm đầy nến thơm, tắt đèn là có thể mở tiệc lãng mạn lung linh. Thật là chỗ lý tưởng để hẹn hò hú hí.
Đứa ngu cũng có thể nhìn thấu chiếc bẫy mỹ miều này, Lư Bình nhạy bén cực kỳ, vào đến phòng khách cũng không ngồi xuống, chỉ ra cảnh biển ngoài cửa sổ, hồ hởi: “Lâu rồi chưa đi biển, nhớ thật đấy! Ninh tổng, chúng ta đưa Tinh Tinh ra bãi cát ngoài kia đi dạo đi, tiện thể đốt pháo bông luôn.”
Nếu anh cho rằng ở bên ngoài là có thể né được một vố, Soái Ninh càng muốn anh hiểu chỗ an toàn nhất trái lại lại là chỗ nguy hiểm nhất. Cô cười ha hả đáp ứng, tới phòng ăn xách ra một chiếc giỏ, bên trong là những món nhân viên quản lý đã mua theo lời dặn của cô. Lư Bình vội chìa tay đón lấy, phong độ lịch thiệp trước sau như một.
Cô gọi Tinh Tinh đi ra, lấy một đôi dép đi biển trong tủ giày ngoài sảnh ra thay, lại lôi ra đôi dép cho nam bảo anh thay, rồi chợt gợi ý: “Hay là anh thay quần áo luôn đi, kẻo lát nữa làm bẩn quần áo đang mặc.”
Lư Bình cười từ chối: “Không cần, xắn quần lên là xong. Làm bẩn cũng chẳng sao cả, về khách sạn thay sau.”
Anh có vẻ rất tin rằng có thể chạy thoát móng vuốt yêu quái, Soái Ninh khẽ nở nụ cười lạnh sau lưng anh, tính toán đợi lát nữa sẽ cắn xé phũ phàng thêm chút.
Đêm khuya, gió biển mơn man con sóng như gảy nhẹ dây đàn, những gợn sóng xanh êm ả trải dài vô tận về phía chân trời, phản chiếu vầng trăng mờ ảo trên đầu. Một đôi nam nữ trẻ tuổi đốt lên mấy cây pháo bông như đang cài những đóa hoa rực rỡ lên chân tóc Hằng Nga.
Lư Bình châm một quả pháo. Khi ngòi sắp cháy hết, Soái Ninh thình lình lấy chiếc xô nhựa đồ chơi xúc nửa xô cát hất vào quả pháo. Pháo bông không phụt lên cao được nên nổ ngay tại chỗ, cát bay tung tóe, bắn đầy lên người họ.
Cô cố tình làm cho cát bám khắp người anh, chờ lát nữa lấy lý do tắm gội dụ anh cởi xiêm trút áo.
Lư Bình tinh ranh nhưng không xôi thịt, cho rằng đây chỉ là trò nghịch phá bình thường, vừa bực mình vừa buồn cười: “Ninh tổng, chị còn nghịch hơn cả tôi hồi bé nữa, ngày xưa chắc cũng bị người lớn phạt không ít nhỉ?”
Soái Ninh cười vui vẻ: “Bây giờ ba tôi cũng sạc tôi suốt mà, hôm trước vừa mắng tôi một trận té tát xong.”
“Bởi vì chuyện diễn đàn Hương Giang?”
“Đúng vậy, trên mạng chửi tôi mất dạy, tương đương đang chửi ba tôi. Ổng chúa sĩ diện, nói tôi đức hạnh thấp kém, còn định từ tôi nữa kia. Chẳng qua đấy chỉ là tức lên thì nói, tôi là chủ nợ của ba tôi, ổng chẳng làm gì được tôi.”
Cô móc trong giỏ ra một lon bia, ngồi xuống bật nắp uống. Tinh Tinh khôn ranh chạy tới làm gối tựa, phe phẩy cái đuôi đuổi muỗi cho cô.
Lư Bình bắt được chút cô đơn trong giọng nói lười biếng của cô, nghĩ thêm lại nghi là mình nhạy cảm quá mức. Lúc mới quen, anh đã cho rằng Soái Ninh là một người đặc biệt, anh đối xử với cô đặc biệt cẩn thận, đặc biệt kỹ càng khi giao thiệp, dần dần lại thêm đặc biệt để ý.
Tâm tư này cũng không có gì lạ, Soái Ninh giống chiếc rương báu vật, ai cũng có thể tìm thấy cái gì đó khiến mình hứng thú trong rương. Chẳng hạn như sự giàu có, cơ hội, giải trí, tầm nhìn, kiến thức, thậm chí cả luận điểm học thuật và mục tiêu thù ghét.
Anh cũng bị nỗi tò mò thôi thúc nên tham gia vào cuộc truy tìm báu vật với ý định nghiên cứu kỹ càng cái sự chẳng giống ai của cô.
Đây là một công trình nghiên cứu khó khăn. Ví dụ như giờ phút này cô chẳng màng hình tượng ngồi trên bãi biển uống bia, cử chỉ nom như bà thím luộm thuộm ghếch chân, thần thái lại vẫn tràn trề khí phách. Sự tự tin hơn hẳn người thường này chỉ đến từ gia cảnh giàu có?
Dường như không hẳn thế.