Tác giả: Hà Phong Xuy
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang
Soái Ninh nghĩ ngợi chốc lát, tự mình đưa ra đáp án: “Cảnh Hâm năm ngoái mở ngân hàng ở tỉnh A. Vạn Hồng Ba cũng góp cổ phần. Nhất định là lấy tiền mặt từ các sản phẩm quản lý tài sản do ngân hàng phát hành, sau đó tiến hành thu mua có đòn bẩy!”
Soái Quan Vũ thấy Vạn Hồng Ba có động thái lạ, vốn định dàn xếp êm ả, nhưng sau hai lần bàn bạc sâu thì đối phương bộc lộ dã tâm.
“Ổng nói đường lối kinh doanh của ba con giờ không hợp xu hướng, làm sản xuất không có triển vọng gì, kiếm tiền nóng mới là đúng đắn. Nếu không thay đổi chủ trương và nhất quyết cản trở sự phát triển của tập đoàn, ba con sẽ không còn đủ tư cách làm chủ tịch nữa. Hơn một nửa số cổ đông lớn ủng hộ ý kiến của ổng. Cổ phiếu của họ và Vạn Hồng Ba cộng lại chiếm 10% tổng số. Các cổ đông khác người thì như Phương đổng của Viễn Hằng, luôn chỉ nhận cổ tức chứ không nhúng tay, người thì như Tô đổng của Kiến Uy không tỏ rõ thái độ, mấy người còn lại cầm tổng cộng không đến 2,6%. Nhìn tổng thể cục diện thì dượng con chiếm ưu thế tuyệt đối rồi.”
Để vãn hồi tình hình, Soái Quan Vũ đã nghĩ đủ cách để tăng cổ quyền bên mình, tìm kiếm sự giúp đỡ từ nhiều nơi, đổ hết tiền riêng và các tài sản có thể nhanh chóng chuyển thành tiền mặt ra mua lại cổ phiếu. Thời gian có hạn, cho đến nay ông chỉ tăng được 1,2%. Cảnh Hâm một lần nữa tăng quy mô nắm giữ vào thời điểm này, tình cảnh với bên mình giống như đã bị tuyết dày chặn cửa lại gặp mưa đá.
“Ba con biết Cảnh Hâm là do dượng con viện tới để ép ổng rời ghế, đã gặp lãnh đạo cấp cao của họ để thương lượng. Những người đó ngoài mặt kính nể ổng, nói rằng họ muốn giúp ổng đẩy nhanh sự phát triển quốc tế và chuyển đổi mô hình kinh doanh của Quan Vũ, ý tứ lại nghiêng về bên dượng con. Bởi vì triết lý kinh doanh của hai công ty không hợp nhau, họ mà tham gia quản lý thì bất lợi cho hoạt động của tập đoàn.”
Một lượng lớn vốn đầu tư của Cảnh Hâm đến từ trái phiếu, bảo hiểm và quỹ. Kiểu đầu tư dựa trên nợ có rủi ro cao này ảnh hưởng tiêu cực đến xếp hạng tín dụng mà bấy lâu Quan Vũ vẫn luôn duy trì. Một khi họ kiểm soát được Quan Vũ, các tổ chức tài chính, các cơ quan xếp hạng tín dụng và các công ty đầu tư lớn khác sẽ điều chỉnh lại đánh giá của họ đối với Quan Vũ.
Những năm gần đây, các tổ chức đánh giá quốc tế đã xếp Quan Vũ vào top những công ty tốt nhất trên toàn cầu, về tổng thể là chi phí tài chính và rủi ro thấp. Nếu Cảnh Hâm chỉ cậy tiền nhiều (ỷ lại tư bản) kiểu này thì thành phần tối mắt vì tiền chỉ nhăm nhăm kiếm lợi sẽ thành cổ đông lớn, ưu thế tín dụng này sẽ vì thế sẽ bị phá nát.
Soái Quan Vũ quyết chí bảo vệ thương hiệu và uy tín của Quan Vũ, đàm phán với Cảnh Hâm kết thúc chẳng vui vẻ gì. Lập trường này của ông tất nhiên đúng đắn, nhưng thị trường tư bản không phân chia chính tà, công ty một khi đã lên sàn thì nhất định phải tuân thủ luật chơi. Cổ phiếu là sản phẩm được giao dịch tự do, cứ có tiền là mua xả láng, không ai ngăn được lưỡi dao sắc bén của những tay đồ tể tài chính.
Giờ thì bọn rợ đã áp sát dưới thành và húc tung cổng Quan Vũ rồi.
Chu Ngọc Hiền khóc lóc trách Soái Ninh: “Ba con quyết định đánh cược tất cả tài sản để đấu với họ đến cùng, bảo trận này ít cửa thắng, có thể khuynh gia bại sản, không giữ được tính mạng. Thế nên ổng mới kêu con về chia tài sản trước, muốn con cầm tiền xa chạy cao bay cho tương lai khỏi trắng tay. Ổng đã làm hết trách nhiệm người cha, con lại cứ oán trách ổng suốt. Đêm qua ổng khổ tâm đến nỗi cả đêm không ngủ. Sáng nay tin tức bên sở giao dịch lại nói Cảnh Hâm đã đến mức cử bài. Hai cú sốc cùng lúc thế, bảo sao ổng không tức phát bệnh chứ?”
Soái Ninh mặt trầm như nước, không hề áy náy mà còn tức thêm, nghiến răng nói: “Ổng không chỉ không làm tròn trách nhiệm người cha mà còn không làm tròn trách nhiệm chủ tịch. Con không cần ổng che chở, chỉ hy vọng nhận được sự tôn trọng xứng đáng.”
Cô đứng dậy đi vào phòng bệnh, Soái Quan Vũ đang cầm điện thoại di động nằm ngẩn ra trên giường. Cô tưởng ông đọc tin tức, đến gần mới nhìn rõ trên màn hình là ảnh của các anh.
Nếu hai đứa con trai có một đứa còn sống, mình cũng không đến nỗi phải một thân một mình chống chọi thế này.
Cha hẳn đang nghĩ như vậy, thần thái nghẹn ngào của ông có thể chứng minh điều đó.
Soái Ninh siết chặt nắm tay rồi lại run rẩy thả lỏng. Soái Quan Vũ không muốn đối mặt với cô, thấy cô lại gần bèn ngoảnh tránh.
Lúc này không thích hợp để nói về tình cảm gia đình, cô đứng bên giường, nói thẳng băng: “Ba, là cha, ba không muốn cho con gái xen vào việc làm ăn, con tạm thông cảm được. Nhưng con bây giờ là cổ đông của Quan Vũ, ba làm chủ tịch thì phải có trách nhiệm với con. Con không muốn để tư bản bất lương rót vốn vào tập đoàn, làm tổn hại lợi ích của con. Đề nghị ba phải hợp tác với con để gia cố, chống cự.”
Soái Quan Vũ thở dài bất đắc dĩ: “Con quá non kinh nghiệm, cũng không có nền tảng chuyên ngành về tài chính, không hiểu thị trường tư bản hiểm ác đâu. Hiện tại ba muốn xin tạm ngừng giao dịch còn không được hội đồng quản trị thông qua. Thế lực của dượng con phát triển nhanh quá, ba còn chưa kịp nghĩ ngợi, ổng đã chiếm thế thượng phong. Điều này cũng tại ba không nghe lời cảnh báo của con sớm hơn, cho rằng dù gì cũng là họ hàng, quan hệ bấy lâu nay cũng không tệ. Anh Ba con hồi còn sống cũng thường nói dượng con ủng hộ yêu thương nó, tình cảm như chú cháu ruột…”
Soái Ninh cười mỉa: “Cho nên về cơ bản là ba vì tin tưởng anh Ba nên mới tin tưởng lây sang Vạn Hồng Ba. So với anh Ba, độ tin cậy của con không đáng nói đến một lần.”
Soái Quan Vũ chán nản nhắm mắt lại: “Đã đến nước này, con đừng ghen ghét anh con nữa. Nghe lời ba, cầm hết những tài sản ba cho con, rời khỏi cái chiến trường này đi.”
“Không, Quan Vũ là của nhà họ Soái chúng ta, con là người nhà họ Soái, con cũng phải tham gia chiến đấu bảo vệ cơ nghiệp.”
Soái Ninh tuyên thệ dứt khoát xong thì ngồi xuống bên mép giường, chúi người dò hỏi: “Ba, thái độ Phương Hưng Quốc thế nào ạ? Ổng còn ủng hộ mình không?”
Phương Hưng Quốc có triết lý kinh doanh tương tự Soái Quan Vũ, tất nhiên hy vọng Quan Vũ có thể do ông bạn cũ cùng chung chí hướng lãnh đạo, trước mắt chưa có dấu hiệu ngả sang phe Vạn Hồng Ba.
“Còn Tô Vĩnh Phúc thì sao? Thái độ ổng sao ạ?”
Trước khi Cảnh Hâm và Vạn Hồng Ba khuếch trương cổ quyền (tăng lượng cổ phiếu nắm giữ), Tô Vĩnh Phúc là cổ đông lớn thứ tư của tập đoàn Quan Vũ, với 1,3% cổ phần. Người này lươn lẹo ranh ma và nhiều đường lùi, nhất quyết đứng trung lập khi Quan Vũ xảy ra đấu đá nội bộ, nhưng nếu Soái Quan Vũ tiếp tục thất thế, ông ta sẽ làm kẻ cơ hội a dua và xuôi theo chiều gió mà gia nhập phe Vạn Hồng Ba.
Soái Ninh trong đầu cũng nắm sơ sơ, an ủi cha: “Ba, bây giờ chúng ta chỉ có thể chống chọi cuộc xâm lược của Cảnh Hâm bằng cách nhanh chóng tăng số cổ phần đang nắm lên thôi. Ông Phương vẫn đứng về phía mình, lão Tô thì thuyết phục thêm chút là quá nửa khả năng cũng theo mình. Con và vài đối tác hiện có gần 1% cổ phần, thêm các cổ đông khác ủng hộ ba vào nữa là có tỷ lệ ủng hộ 10%, được quyền triệu tập đại hội cổ đông. Nghe nói Vạn Hồng Ba chỉ kiểm soát hội đồng quản trị, các cổ đông nhỏ lẻ ủng hộ mình vẫn chiếm đa số. Con lại tranh thủ thời gian đi mời người thu mua cổ phiếu. Bên kia muốn lật được ba cần phải đạt 30%. Chỉ cần bên mình đạt 30% trước Cảnh Hâm là có thể xin tạm ngừng giao dịch. Cảnh Hâm chơi trò dùng nợ ngắn hạn đầu tư dài hạn, không gồng được lâu đâu. Cổ phiếu tạm dừng giao dịch là chúng ta có thể chuyển bại thành thắng.”
Soái Quan Vũ phản ứng với phương án nói trên không mặn mà lắm, hoài nghi con gái không có năng lực thực tiễn.
Soái Ninh biết chỉ hành động mới chứng minh được tất cả. Trước hết, cô phân loại các kế hoạch, việc gần nhất tới đây là dạy cho Vạn Hồng Ba một bài học.
Lão quỷ này hại ba khốn khổ, trước mắt mình chưa đập lão toi được nhưng có cách đốt tí lửa ở sân sau nhà lão, cho lão ăn một bữa hành no.
Cách đây không lâu, ông chồng người Nhật của Vạn Lệ Lệ - chị họ thứ hai của cô - ngã chết khi đang trượt tuyết ở dãy Alps. Vạn Lệ Lệ trở thành quả phụ giàu như ý nguyện, đưa con về nước tĩnh dưỡng. Nghe nói đêm nay, chị sẽ đi dự bữa tiệc thời trang ở khách sạn Mandarin Oriental cùng bà mẹ kế. Soái Ninh cũng nhận được thiếp mời, vốn không định gặp mấy người họ hàng này nhưng giờ lại cố tình tìm họ.
Ban ngày, cô đã cho người điều tra hành tung của Vạn Hồng Ba. Lúc này lão đang đi Tô Châu gặp bồ. Cái nhà con bồ kia đang ở là nhà ngày xưa Soái Quan Vũ mua cho cô em gái đã mất. Ba người chị họ của Soái Ninh đều lớn lên ở đó.
Vạn Lệ Lệ kính trọng mẹ nhất, trước kia cực căm Vạn Hồng Ba vì thói trăng hoa. Hồi chưa lấy chồng, chị đuối về vị thế nên không dám bày tỏ, lấy chồng rồi thì vùng lên, tính tình cũng càng ngày càng ghê gớm. Nếu chị biết cha mình nuôi gái ở chỗ ở cũ của mẹ thì có trò hay cho coi.
(Hết phần 180, xin mời đón đọc phần 181. Nếu muốn đọc các phần trước, xin mời click vào dòng chữ Album Tiểu thuyết “Người nối nghiệp chân chính” phía trên!)
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)