• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ăn tối xong, Tào Đạt Hoa lại giống như ngày thường vừa tưới cây vừa chơi chim, Liêu Văn Kiệt dọn dẹp bát đũa, Hà Mẫn và Châu Tinh Tinh ngồi học bù trong phòng khách.

“Bạn học Châu Tinh Tinh, em...”

“Cô giáo Hà cứ gọi em là A Tinh được rồi, không cần phải bạn học này bạn học nọ đâu, gọi nhiều mệt mỏi!”

“A Tinh, anh họ em năm nay bao nhiêu tuổi, đi làm ở đâu, có bạn gái chưa?”

“Hả...”

“Em đừng hiểu lầm, cô có bạn trai rồi, cô chỉ hỏi vậy để giới thiệu bạn gái cho cậu ấy thôi... Anh họ em có bạn gái chưa?”

“Chưa, chưa có...”

“Cái gì, người như cậu ấy mà vẫn chưa có bạn gái?”

“...”

Nhìn thấy chủ đề đã đi chệch hướng, hai mắt Hà Mẫn tỏa sáng giống như muốn ăn thịt người, Châu Tinh Tinh sởn cả gai ốc.

Anh ta biết có khoảng cách giữa người với người, nhưng như thế này cũng khác biệt quá rồi. Bây giờ anh ta không lo lắng chuyện Liêu Văn Kiệt theo đuổi Hà Mẫn, anh ta lo Hà Mẫn theo đuổi Liêu Văn Kiệt.

Vì chín đời đơn truyền của nhà họ Châu có thể tiếp tục kéo dài hương hỏa, Châu Tinh Tinh hơi híp mắt, tung ra sát chiêu.

Chiêu này lần nào anh ta dùng đều không có đối thủ.

“Cô giáo Hà, có phải cô cảm thấy rất kỳ lạ không, tại sao anh Kiệt ưu tú như thế lại chưa có bạn gái?”

“Đúng vậy, tại sao thế?”

“Bởi vì...”

Châu Tinh Tinh liếc nhìn vào trong phòng bếp, thấy Liêu Văn Kiệt đang rửa bát thì nhỏ giọng nói: “Em nói cho cô biết nhưng cô không được nói cho ai khác nhé, anh Kiệt không có bạn gái là vì anh ấy thích đàn ông.”

“Không thể nào?!”

“Cô nói nhỏ thôi, nếu bị nghe được là em chết chắc.”

Châu Tinh Tinh lại nhìn vào phía phòng bếp, chân thành nói: “Em biết cô không tin, lúc mới đầu em cũng không tin, nhưng... Anh Kiệt hay nhìn lén em tắm rửa, chuyện này em làm sao nói lung tung được?”

Hà Mẫn: “...”

...

Trong những ngày tiếp theo, Châu Tinh Tinh được Hà Mẫn dạy kèm thì thành tích tiến bộ rất nhanh.

Hơn nữa, bởi vì quyền cước lấy một địch mười nên anh ta được các bạn học sùng bái, nhanh chóng trở thành nhân vật nổi tiếng trong trường trung học Edinburgh. Không cần biết tuổi tác cao hay thấp, ai gặp mặt cũng phải gọi anh ta một tiếng anh Tinh.

Mà mối quan hệ giữa anh ta và Hà Mẫn càng thêm kỳ quặc, mặc dù nói là giáo viên và học sinh nhưng lại xen lẫn những thứ khác. Nói là người yêu thì càng không phải, dù sao Hà Mẫn còn có một người bạn trai là tổ trưởng tổ phản hắc; nói là quan hệ bạn bè bình thường trong sáng...

Đừng đùa, làm gì ai tin lời nói dối đó chứ.

Mối quan hệ giữa Liêu Văn Kiệt và Hà Mẫn càng kỳ quái hơn. Hà Mẫn luôn luôn tìm hắn nói mấy chuyện kỳ quái. Liêu Văn Kiệt cảm thấy người phụ nữ này khá cởi mở, không rụt rè đáng yêu chút nào, nói bình thường chưa được ba câu đã bắt đầu nói mấy câu đầy ẩn ý về mấy chuyện của phụ nữ.

Nói tóm lại là chuyện Châu Tinh Tinh đi làm nằm vùng ở trường học Edinburgh ngoại trừ chuyện điều tra án không thuận lợi ra thì cái gì cũng thuận lợi.

Liêu Văn Kiệt cũng không nhàn rỗi, hắn không thể lãng phí một tháng nghỉ phép này được.

Hắn thích lên kế hoạch cho tương lai của mình, một tháng này cũng không ngoại lệ.

Tuần thứ nhất, Liêu Văn Kiệt cần bản đồ đảo Hong Kong, đi xe bus để quen thuộc hoàn cảnh nơi này, cũng thuận tiện học thuộc bản đồ.

Tuần thứ hai, hắn chuẩn bị đến đăng ký lớp đào tạo diễn viên truyền hình, định thử vận may, biết đâu lại được đạo diễn nào nhìn trúng.

Ngay tại đêm trước khi khởi hành, Liêu Văn Kiệt mơ một giấc mơ, người trong giấc mơ ngồi ngăn ngắn, múa bút giữa không trung...

Vì là mơ nên hắn không biết người này vẽ gì, nhưng mấy chữ lẻ tẻ lại nhìn thấy vô cùng rõ ràng, đó chính là “Cửu tự chân ngôn” mà hắn nghĩ mãi không thông.

Lâm binh đấu giả, giai trận liệt tiền hành.

(Lâm binh đấu giả, giai trận liệt tiền hành: Gặp việc khó khăn, cứ tiến về phía trước)

Lâm, binh, đấu, giả...

Liêu Văn Kiệt nhíu mày nhìn chín chữ ngắn ngủi. Hắn bình tĩnh đọc nhưng lại không thể nào đọc được mạch lạc.

Điều khiến hắn đau đầu nữa chính là Thiết bố sam chỉ cần chi tiền là có thể thăng cấp, nhưng Cửu tự chân ngôn lại không có manh mối nào, nghĩ nát óc cũng không được.

Sau bao nhiêu lần thất bại, Liêu Văn Kiệt vẫn chưa hết hy vọng. Hắn quyết định sửa đổi hành trình, ngày mai đến thư viện tìm một quyển sách kinh điển của Đạo gia, không đọc đến chết đi sống lại thì không bỏ qua.

Cứ như thế, Liêu Văn Kiệt ban ngày ở thư viện, ban đêm mượn sách mang về nhà, thời gian trôi qua vừa bận rộn vừa phong phú.

...

Châu Tinh Tinh nhìn Liêu Văn Kiệt ngày ngày thắp đèn đọc sách thánh hiền thì cảm thấy nếu hắn cứ mãi thế này thì sau này nhất định không tìm được bạn gái.

Trong lòng anh ta âm thầm vui sướng, hoàn toàn không biết mình đang bị theo dõi.

Đối phương có lai lịch không nhỏ, cảnh sát Hoàng- tổ trưởng tổ Phản hắc, cũng chính là bạn trai của Hà Mẫn.

Cảnh sát Hoàng có kinh nghiệm phá án phong phú, sức quan sát nhạy bén, chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng không thoát được khỏi tai mắt anh ta. Thế nên những sự khác thường của Hà Mẫn dạo này cũng không thể lọt qua tầm mắt anh ta được.

Anh ta cảm thấy rất có thể mình đã bị cắm sừng.

Làm thế nào bây giờ?

Tất nhiên là tha thứ cho cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK