Chỉ có một điều không tốt là gần đây hắn và Yudy Tang hơi thân thiết, ánh mắt của Trình Văn Tĩnh càng ngày càng không vui, cô ấy mua một dụng cụ làm đá mới bỏ vào ngăn kéo văn phòng.
"Alo, A Kiệt, là tôi, tối mai có cô gái nào hẹn anh không?"
"Con độc thân ngàn năm rồi, lấy đâu ra hẹn hò."
"Không có là, thím của con thăng chức rồi, mời con tối mai ăn cơm, nhớ đừng vắng mặt đấy.”
Nếu Tào Đạt Hoa Châu Tinh Tinh mời hắn ăn tối, có thể Liêu Văn Kiệt sẽ hơi do dự, ví tiền của bọn họ còn sạch hơn cả cái mặt nữa, đường đột đi ăn tiệc chẳng khác nào phí tiền cả.
Đặc biệt là Tào Đạt Hoa, lần trước mượn tiền đãi khách, bây giờ chẳng nghe thấy tăm hơi đâu, có vẻ là định không trả rồi.
Madam Vương thì khỏi bàn luôn, mạnh mẽ vang đội, từ lời nói đến hành động chưa bao giờ úp mở, ngoại trừ va nhầm phải Tào Đạt Hoa thì cuộc đời bà gần như chả có một chút vết nhơ nào cả.
Bà đã nói mời thì sẽ không cho phép bất cứ ai đem theo ví tiền cả.
Lý do mời khách ăn tối cũng rất đáng tin, đối với việc Madam Vương thăng chức, Liêu Văn Kiệt không ngạc nhiên lắm, thậm chí hắn còn cảm thấy thăng còn hơi ít đây.
Vụ án xảy ra ở trường quốc tế không phải là vụ án bình thường, không kể đến con cái của các lãnh sự đến từ các quốc gia, chỉ là những cậu ấm cô chiêu xuất thân từ các gia đình không giàu thì sang kia, đằng sau đó chính là một nguồn năng lực vô cùng to đến từ khủng bố.
Bây giờ đám học sinh chỉ bị dọa sợ một chút, ngay cả một vết trầy cũng chẳng có, mọi người đều ca tụng Madam Vương, chỉ thăng lên cảnh ty cao cấp quả thật là đã bạc đãi bà lắm rồi.
Liêu Văn Kiệt đã đến nơi hẹn đúng hẹn, cứ tưởng Madam Vương sẽ bao hết cả một tiệc rượu, không ngờ địa chỉ lại là một quán cơm tây, cao chừng hai ba tầng.
Hắn hơi sửng sốt một lúc, nghĩ lại thì cũng không thấy có gì không ổn, không ai quy định tiệc phải ở nhà hàng lớn, quán cơm Tây cũng được.
Độ cao cấp không đủ, đồ uống quá đơn giản?
Nếu có đủ tiền, thì ăn một bữa cơm Trung cũng không sao.
Sau khi bước vào cửa, Liêu Văn Kiệt nhận thấy có gì đó sai sai, nhạc trong quán ăn Tây rất nhẹ nhàng, ít khách, hoàn toàn khác với không khí của một bữa tiệc.
Ngay khi hắn cho là mình đã đi nhầm cửa, thì Tào Đạt Hoa trong bộ vest phẳng phiu đứng dậy, vẫy tay với hắn.
"A Kiệt, bên này."
Liêu Văn Kiệt ôm một bụng nghi ngờ đi tới, bị Tào Đạt Hoa kéo ngồi xuống bên cạnh, sau đó nhìn hai chiếc ghế trống đối diện, liền hiểu ra điều gì đó.
"Chú Đạt, chú xem mắt sao?"
"Đúng là có người, nhưng không phải chú."
"Chú đừng làm rộn nữa, với điều kiện của cháu sẽ không tìm được bạn gái đâu."
"A Kiệt, con nói thế là sai rồi, hồi đó chú cũng đẹp trai nhất đảo Hồng Kông đấy, bên cạnh không bao giờ thiếu bóng hồng tri kỉ, kết quả thì sao? Chú ỷ vào tuổi trẻ nên cảm thấy không sao cũng được, cũng không để tâm, mấy cô bóng hồng tri kỉ lần lượt gả cho người thành thật hết, còn chú vẫn độc thân đến bây giờ.”
Tào Đạt Hoa nói: "Bố mẹ con đi sớm, có một số chuyện chú và thím mà không quan tâm thì sẽ không có ai quan tâm hết."
Liêu Văn Kiệt gật đầu, người thành thật thật đáng thương, hắn không muốn là người thành thật.
Xem mắt mà thôi, coi như qua loa cho xong chuyện là được.
Hai mươi phút sau, Madam Vương đến muộn, đặc quyền của phụ nữ, là điều mà đàn ông ước ao không thôi.
Đi cùng là một vị mỹ nữ, dáng vẻ yêu kiều, dung mạo xuất chúng, khóe mắt chân mày mang theo ba phần kiêu ngạo, kiểu tóc ngắn rất là đẹp.
Liêu Văn Kiệt cau mày, người đẹp tóc ngắn đầy khí chất, thoạt nhìn là người mạnh mẽ giống Ngô Lạc Thiến, so ra thì hắn thích A Lệ và Sandy hơn.
Ngây thơ hồn nhiên, cũng rất đáng tin cậy.
"A Đạt, A Kiệt, để mọi người đợi lâu rồi."
Bà Vương kéo người đẹp tóc ngắn và nói: "Để tôi giới thiệu với mọi người, vị này là Long Cửu, thanh tra cấp cap của cục An Ninh.
Long Cửu!
Nghe đến cái tên này, Liêu Văn Kiệt hơi sửng sốt, lễ phép bắt tay.
Dù sao đều là “Đổ Thần” Cao Tiến rồi, Long Ngữ, Long Cửu xuất hiện cũng là điều là bình thường.
"Chào cô Long."
"Anh Liêu."
Nhìn thấy Liêu Văn Giai, Long Cửu cũng hơisững sờ, ngạo khí giữa hai lông mày cũng thu lại bớt.
Khi Madam Vương muốn giới thiệu bạn trai, cô cũng không vui lắm, bản thân không thích cái hình thức xem mắt, cho dù Madam Vương có tâng bốc Liêu Văn Kiệt lên trời thì cô ấy cũng không quan tâm lắm.
Đến cuộc hẹn hôm nay, đơn giản là vì không từ chối được, qua loa ứng phó một chút là được.
Sau khi nhìn thấy người thật, Long Cửu cảm thấy Madam Vương không có nói kháoc, ít nhất về điểm đẹp trao, đánh giá rất đúng trọng tâm.
"Ôi, khách sáo như vậy làm gì, cũng không phải là người ngoài."
Madam Vương hòa giải, nói với Long Cửu: "Cô gọi cậu ấy là A Kiệt, nó gọi cô là A Cửu, xa lạ đến mức như khi giái quyết vụ án vậy, khó chịu thật đấy!”
"Xin lỗi! Em gái Liên, tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện."
Tào Đạt Hoa vỗ đùi, có lẽ là đã dùng sức quá mạnh, vẻ mặt dữ tợn nói: "Khi ra khỏi nhà vội qua nên mới quên đóng cửa nhà."
"Cứ ầm ĩ lên, quay lại coi thử một cái là được rồi."
"Không được, cửa mà anh quên đóng là của nhà của em."