• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đừng lo, tôi nhất định sẽ cứu anh ra ngoài.”

Nhìn người anh em của mình vẫn còn lành lặn thì Sử Đạt Tiêu mới thở phào nhẹ nhõm, cứng miệng nói: “Các người mau thả anh ấy đi, nếu như anh ấy có chuyện gì thì các người cũng đừng mơ lấy được đồ mình muốn.”

“Được thôi, nhưng trước tiên cậu phải bàn giao đồ vật cho tôi đã.”

Sử Đạt Tiêu khẽ nghiến răng, giãy khỏi sự trói buộc của đám đàn em rồi đưa tay vào trong túi áo khoác trước ngực mình, sau đó...

Sờ tới sờ lui...

Sờ lên sờ xuống, móc trái móc phải, cả người anh ta đầy mồ hôi, nhanh chóng cởi áo khoác ra, sau đó còn cởi cả giày.

Một mùi khó tả lập tức xộc lên mũi, Điền Vĩ Cường bịt chặt lỗ mũi, tức giận nói: “Cậu đang làm cái gì thế hả? Cuộn phim đâu, đừng nghĩ là tôi không dám giết cậu.”

“Không phải, đại ca, tôi rất muốn đưa cuộn phim cho anh, nhưng mà...”

Sử Đạt Tiêu đau khổ vuốt mặt, yếu ớt nói: “Nếu tôi nói tôi làm mất cuộn phim rồi thì anh có thể thả hai người chúng tôi ra không?”

“Con mẹ nó, cậu đang đùa tôi đấy à?”

Điền Vĩ Cường tức giận không kiềm chế nổi, đặt đao lên cổ Sử Đạt Tiêu, dữ tợn nói: “Mau nói cuộn phim ở đây, nếu không thì bây giờ tôi sẽ giết cả hai người.”

“Đại ca, tôi cũng không biết nữa, rõ ràng vừa rồi vẫn còn ở trên người tôi. Chắc là bị rơi ở chỗ nào đó trong phòng này... Đồ ở trong phòng thì cũng coi như đã đưa cho anh rồi, đúng không?”

“Khốn kiếp!!!”

Điền Vĩ Cường vung đao lên, dường như muốn cho Sử Đạt Tiêu đổ tí máu.

“Chờ một chút, cuộn phim ở chỗ tôi.”

Điền Vĩ Cường đang chuẩn bị chém xuống thì bỗng một âm thanh vang lên, nhìn lên thì phát hiện người vừa nói là Liêu Văn Kiệt. Trong tay hắn đúng là đang cầm cuộn phim đen mà có nằm mơ anh ta cũng muốn phá hủy.

“A, A Kiệt, cậu làm gì thế? Sao... Sao cậu lại có thứ này?”

Đột nhiên lại trở thành tiêu điểm của toàn sảnh, quản lý Cao bị dọa đến mức nói lắp, ấp úng mãi mà không nói được một câu hoàn chỉnh.

“Ha ha ha, A Kiệt, tôi biết cậu sẽ là người làm nên đại sự!”

Điền Vĩ Cường đưa thanh đao võ sĩ cho một tên đàn em đứng cạnh, thuận tiện đã văng Sử Lập Tiêu, vẻ mặt ôn hòa nói: “Người quang minh chính đại không nói chuyện kiểu mờ ám, nào, ra giá đi!”

“Có tiền mà mất mạng thì cũng làm gì có cơ hội tiêu đâu, tôi không cần tiền.”

Liêu Văn Kiệt lắc lư cuộn phim: “Trước tiên bảo bên dưới đừng đánh nữa, đánh tới đánh lui cũng không đánh chết người, tôi nhìn cũng thấy mệt mỏi.”

“A Uy! Tang Cửu!!!”

Điền Vĩ Cường vừa mới ra lệnh thì hai cánh tay đắc lực của anh ta đã dừng tay, có thể thấy phương pháp chế ngự thuộc hạ của anh ta không tồi.

Ngô Lạc Thiến và Morris ngẩng đầu, phát hiện Liêu Văn Kiệt đang cầm cuộn phim thì đều vô cùng ngạc nhiên.

Thế giới này thật nhỏ bé.

Lần gặp mặt trước thì đúng lúc A Uy đang truy sát hai người Sử Lập Tiêu; lần gặp mặt này thì Liêu Văn Kiệt lại trực tiếp xuất hiện ngay trong nhà của Điền Vĩ Cường. Nếu như không phải hai bên đang đứng phía đối diện nhau thì Ngô Lạc Thiến đã nghi ngờ Liêu Văn Kiệt và Điền Vĩ Cường có quan hệ với nhau.

“A Kiệt, nói đi, cậu muốn cái gì?”

“Tôi chẳng muốn gì cả, cứ thả hai người kia ra là được rồi.”

Liêu Văn Kiệt chỉ vào Sử Lập Tiêu và Tán Lợi Thống. Hắn biết hai người này hãm hại người khà thì cũng chẳng phải hạng người tử tế gì, lại còn suýt chút nữa đã bắt bọn hắn làm con tin. Nhưng nếu hai người này được thả ra thì hai vị nữ cảnh sát sẽ không phải lo lắng gì cho bọn họ, không bị bó tay bó chân nữa.

“Chỉ vì hai tên rác rưởi này?”

Điền Vĩ Cường nghe vậy thì sửng sốt, không còn cuộn phim thì hai tên này cũng không còn giá trị gì nữa. Giết chết hai người này anh ta còn ngại bẩn tay.

Điền Vĩ Cường cũng không lo lắng hai tên này sẽ ra tòa làm chứng, hai tên thất nghiệp, còn có tiền án phạm tội, bây giờ lời khai của bọn họ gần như không có giá trị gì cả.

Điền Vĩ Cường phất tay, ra hiệu cho thuộc hạ thả Sử Lập Tiêu và Tán Lợi Thống ra, dùng hai tên rác rưởi này đổi lấy cuộn phim, cuộc làm ăn này không hề bị lỗ.

Tất nhiên, nói thì nói thế, người có thể thả, nhưng hai tên này có sống mà rời khỏi ngôi nhà này không thì lại là chuyện khác.

“Người đẹp trai, cảm ơn cậu đã cứu mạng, hôm nào chúng tôi mời cậu ăn cơm.” Hai người Sử Đạt Tiêu lảo đảo, chạy đến sau lưng Liêu Văn Kiệt.

“A Kiệt, tôi đã thả người rồi, bây giờ đến lượt cậu thể hiện thành ý của mình.”

“Được thôi.”

Liêu Văn Kiệt cúi người để cuộn phim xuống đất, sau đó lùi về phía sau hai bước, coi như đó chính là thành ý.

“Không được, không được giao cuộn phim cho anh ta, đây là một kẻ không giữ chữ tín!”

“Mau nhặt nó lên, nếu không thì cơ hội cuối cùng của chúng ta sẽ không còn nữa.”

Sử Đạt Tiêu và Tán Lợi Thống vô cùng sợ hãi, muốn cúi người nhặt cuộn phim lên, nhưng lại bị Liêu Văn Kiệt vươn tay ngăn lại. Ở dưới lầu, hai vị nữ cảnh sát nhanh chóng bước lên cầu thang thì lại bị A Uy và Tang Cửu chặn lại, tiếp tục đánh nhau.

“Ha ha ha...”

Điền Vĩ Cường dường như nghĩ đến điều gì, nhanh chóng mỉm lắc đầu mỉm cười.

Không còn con tin thì hai nữ cảnh sát này có thể buông tay đánh cược một lần, loại suy nghĩ này...

Không muốn nói nhưng mà thực sự là quá ngây thơ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK