• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đúng vậy, tôi tự làm tự chịu, tôi không gượng dậy nổi, cậu hài lòng chưa?”

Quỷ Vương Đạt ngồi xuống ghế: “Chuyện cơ bắp ma quỷ đã là chuyện quá khứ rồi, bây giờ tôi chẳng còn gì cả, cậu tìm nhầm người rồi.”

“Bởi vì ông bị gãy một chân?”

Liêu Văn Kiệt nhìn chân phải Quỷ Vương Đạt. Năm đó ông ta bị thương rất thảm, vất vả lắm mới có thể tiếp tục đi lại được.

“Sao thế, coi thường gãy chân à? Cậu cứ thử gãy một chân đi rồi nói.”

Quỷ Vương Đạt hừ lạnh, cũng không thèm giải thích thêm với Liêu Văn Kiệt.

“Nếu tôi có thể chữa khỏi cái chân đó thì sao?”

Từ xưa đến nay, hệ thống Thương thành luôn có không ít linh đan diệu dược, thuốc gì cũng có, chắc chắn sẽ có thuốc chữa trị cho Quỷ Vương Đạt.

Điều đáng tiếc duy nhất là Liêu Văn Kiệt nghèo kiết xác, không mua nổi những thứ đó.

Nhưng bây giờ không mua nổi không có nghĩa là sau này cũng không mua nổi.

Sau khi thả một chút mồi nhử, Liêu Văn Kiệt chăm chú quan sát Quỷ Vương Đạt, nhưng Quỷ Vương Đạt vẫn ngồi yên như cũ, gương mặt đầy vẻ khinh thường.

“Người trẻ tuổi đúng là kiến thức thiển cận, tưởng tất cả những gì mình nhìn thấy đã là toàn bộ thế giới! Ếch ngồi đáy giếng, muốn chữa khỏi chân cho tôi? Cậu đang mơ đấy à!”

Quỷ Vương Đạt cười nhạo: “Cậu cũng không chịu động não mà nghĩ một chút, năm đó tôi dùng quyền cước của mình đánh cho đám võ sĩ Nghê Hồng không ngóc đầu lên được. Không dám nói là quen được anh hùng khắp thiên hạ, nhưng cũng dám nhận là quen không ít người tài giỏi. Tất cả bọn họ đều không chữa trị được cho tôi, cậu dựa vào đâu mà đòi chữa khỏi? Dựa vào sự đẹp trai của cậu à?”

Liêu Văn Kiệt nghe thế thì im lặng, hắn chỉ nhớ đến kịch bản trong trí nhớ của mình mà quên mất bối cảnh hỗn loạn của thế giới hiện tại.

Đúng vậy, Quỷ Vương Đạt chèn ép Nghê Hồng ba năm liên tiếp, đề cao tinh thần dân tộc, loại người này có thể gọi là anh hùng dân tộc.

Nếu như ông ta bị gãy chân thì chắc chắn sẽ có không ít người đến giúp đỡ.

Nhưng cho dù bao nhiêu người giúp đỡ như vậy mà Quỷ Vương Đạt vẫn là một kẻ tàn.

“Trận đấu năm đó... Có bí mật gì sao?” Liêu Văn Kiệt nhíu mày.

“Trận đấu đó rất bình thường, tôi thua cũng tâm phục khẩu phục. Tất cả là do tôi khinh địch, không trách người khác. Còn về cái chân này...”

Quỷ Vương Đạt vỗ vỗ cái chân gãy của mình: “Năm đó tôi tuổi trẻ bồng bột, ra tay tàn nhẫn, đánh gãy chân không ít đối thủ. Sau này bị người ta đánh gãy chân cũng chỉ có thể gọi là báo ứng, gieo gió gặt bão mà thôi.”

“Vậy sao chân của ông không chữa khỏi được?”

“Ha ha, chuyện này liên quan gì đến cậu, chẳng lẽ tôi nói ra thì cậu có cách giúp tôi à?

Quỷ Vương Đạt nhếch miệng cười một tiếng: “Người trẻ tuổi, trên thế giới này có nhiều chuyện phức tạp lắm, cậu không hiểu hết được đâu, việc gì phải tự tìm phiền phức cho mình.”

“Thế giới này rốt cuộc như thế nào?”

Liêu Văn Kiệt bị Quỷ Vương Đạt chế nhạo cũng không hề tức giận. Ông ta nói đúng, tất cả mọi thứ hắn biết về thế giới này toàn là suy đoán chứ chưa từng được kiểm chứng.

“Nếu cậu có bản lĩnh thì tự nhiên sẽ biết, nếu không có bản lĩnh...”

Quỷ Vương Đạt nói đến đây thì ngừng lại, nhưng ý tứ đã rõ.

Có đôi khi, ngu dốt cũng là một niềm hạnh phúc.

Liêu Văn Kiệt thấy Quỷ Vương Đạt không nói gì nữa thì cũng không hỏi thêm, hắn âm thầm quyết định sau này sẽ thường xuyên đến nơi này, những manh mối ở đây rất quan trọng, không hỏi được thì sẽ không bao giờ bỏ qua.

“Này cậu trai đẹp, thế cậu có mua những bí tịch này nữa không?”

Liêu Văn Kiệt không nói câu nào, Quỷ Vương Đạt thấy thế thì cười: “Tôi thấy cậu là người có tư chất học võ đấy, nhìn bộ dáng cũng có vài phần giống tôi năm đó.”

Liêu Văn Kiệt: “...”

“Quyển Thiết sa chưởng này bán cho cậu, đỡ để cậu phải đi tay không một chuyến, ra ngoài không cẩn thận còn nói xấu tôi, bảo tôi không cho đám hậu bối học thành tài.”

Quỷ Vương Đạt nói xong thì lấy một quyển sách mới tinh ném lên bàn.

Liêu Văn Kiệt xem xét một chút rồi móc 500 tệ ra trả. Đây là sách thật, khẩu quyết giống với những gì ngài Hoàng nói.

“Chỉ có quyển này thôi à?Có còn quyển nào khác không?”

Liêu Văn Kiệt nhướn mày, chỉ cần là hàng thật thì Quỷ Vương Đạt có thét giá bao nhiêu thì hắn cũng mua hết.

“Mơ mộng hão huyền, lòng tham không đáy, cậu cho mình là kỳ tài võ học thật đấy à?”

Quỷ Vương Đạt xua tay nói: “Dựa vào tuổi tác của cậu thì muốn học xong Thiết sa chưởng chắc cũng mất ba mươi năm. Muốn những quyển khác? Cũng được thôi, chờ học xong Thiết sa chưởng rồi tới tìm tôi!”

Thiết sa chưởng thuộc về ngạnh khí công. Môn võ học này không nhất thiết phải có tư chất thông minh, nhưng nhất định phải có tính nhẫn nại và chịu khổ.

(Ngạnh khí công: Luyện tập nâng cao khả năng chịu đau và áp lực thông qua các phương pháp hít thở, rèn luyện sức đề kháng và thể chất...)

Trong mắt Quỷ Vương Đạt, Liêu Văn Kiệt da mịn thịt mềm, chắc chắn không chịu được khổ, chưa kiên trì được mấy ngày đã bỏ cuộc.

Liêu Văn Kiệt bị khinh thường thì cũng không nói gì, cảm thấy dùng năm trăm tệ đổi lấy một quyển bí tịch là một việc vô cùng đáng giá. Hắn gật đầu với Quỷ Vương Đạt một cái rồi rời khỏi nhà kho tiệm tạp hóa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK