Thời khắc mấu chốt, Liêu Văn Kiệt nhanh chóng tiến lên giải vây, lấy ra một hộp đạn M4, cũng đưa cả khẩu Smith & Wesson của Tào Đạt Hoa, bên trong còn bốn viên đạn.
Sao lại là bốn viên chứ không phải sáu viên? Nói ra thì thật xấu hổ, nhưng vừa rồi hắn nhiệt huyết dâng trào nên muốn thử tài bắn súng của mình.
Kết quả không khả quan chút nào, không biết đạn đã bay đi đâu.
“A Kiệt, may mà còn có cậu, tôi biết đáng tin cậy nhất mà.”
Ngài Hoàng vui vẻ nhận lấy hộp đạn, Tào Đạt Hoa đang muốn nhận lại khẩu súng thì lại bị Châu Tinh Tinh giật mất.
“Cảnh sát Châu, súng của tôi!”
“Chú nói của chú thì là của chú à? Chú gọi nó một tiếng xem nó có đáp lại không.”
Kỹ năng bắn súng của Châu Tinh Tinh rất chuẩn, súng nằm trong tay anh ta càng có sức uy hiếp hơn. Anh ta không cướp được súng của ngài Hoàng, chẳng lẽ cũng không cướp được súng của Tào Đạt Hoa à?
Pằng! Pằng! Pằng ! Pằng!
Những tiếng súng đứt quãng vang lên, bởi vì lần này khoảng cách giữa hai bên rất gần nên Châu Tinh Tinh đã thành công dùng bốn viên đạn thu hoạch được hai người.
Còn ngài Hoàng...
“A Kiệt, còn đạn không?”
“Không còn...”
Bốn người nhìn nhau, vô cùng yên tĩnh. Một lát sau, Liêu Văn Kiệt lại lên tiếng.
“Nghĩ cách chống đỡ thêm một chút, tôi gọi điện thoại cho cảnh sát rồi, chi viện chắc sẽ đến ngay thôi.”
“Gọi lúc này? Sao chú không thấy?” Tào Đạt Hoa ngơ ngác.
“Lúc mọi người chui vào bãi đỗ xe, cháu thấy mười phút rồi mà vẫn không có động tĩnh gì nên đã báo cảnh sát.”
Liêu Văn Kiệt thành thật trả lời. Không phải hắn quá cẩn thận, mà là trong phim Hong Kong thường có những tình tiết như vậy, chuyên môn xảy ra những chuyện ngoài ý muốn trong thời khắc nguy cấp.
Dự phòng trước vẫn hơn.
“Anh Kiệt, anh đẹp trai quá, em yêu anh!”
Hai mắt Châu Tinh Tinh lóe sáng, bắt đầu bày tỏ thâm tình, lần này là chân thật.
“Im miệng, cậu là đồ vô tích sự, cầm súng trường mà cũng không bắn chết được người.”
“...”
Châu Tinh Tinh trợn mắt há mồm nhìn ngài Hoàng giật lấy khẩu Smith & Wesson của anh ta, sau đó nhét cho anh ta khẩu M4.
Thời gian trôi qua, tiếng súng bên phía Đại Phi cũng dần dần dừng lại. Màn đêm chết chóc buông xuống, áp lực hai bên càng thêm đáng sợ.
“Một đám vô tích sự, bảo bọn họ theo dõi Đại Phi, có tình hình gì thì báo cáo...”
Ngài Hoàng nói nhỏ, lau mồ hôi lạnh trên trán: “...Vậy mà người thì không theo dõi được, bây giờ hành động cũng chậm như rùa. Nếu tôi còn sống trở về, nhất định cho mỗi người một phát Thiết sa chưởng, dạy bọn họ cách làm người.”
Quan sát động tĩnh xung quanh một chút, Châu Tinh Tinh nhanh chóng phát hiện ra điều gì đó. Bên phía Đại Phi...
Có thể cũng đã hết đạn.
Đúng là hết đạn thật. Không chỉ Đại Phi mà cả người mua hàng kia cũng hết đạn.
Ông trời thật công bằng, khi Châu Tinh Tinh phát hiện ra đối phương hết đạn thì đám người Đại Phi cũng nhận ra.
Hai bên cẩn thận thăm dò, sau đó Đại Phi dẫn đầu, nhanh chóng vòng ra sau xe.
Liêu Văn Kiệt phía bên này cũng không sợ hãi, bốn người cũng âm thầm ra sau xe tải. Tiếc là đoạn này không có cảnh quay chậm cùng với BGM, nhóm ba người Châu Tinh Tinh cũng kéo giá trị nhan sắc trung bình xuống, nếu không thì cảnh này đã trở thành kinh điển rồi.
(BGM: Nhạc nền)
Bốn chọi bốn, đều có hai mắt một mũi, ai sợ người đó là cháu.
Tào Đạt Hoa: “...”
Hai tên đàn em của Đại Phi đã chết, ngoài anh ta thì còn lại ba người ngoại quốc.
Một người hào hoa phong nhã, xách một chiếc va li, nhìn cặp kính gọng vàng kia thì chắc là kế toán quản lý tiền mặt. Hai người còn lại cao to, cơ bắp cuồn cuộn, chắc là đàn em hoặc vệ sĩ.
“Là mày? Mày không phải học sinh.”
Đại Phi nhận ra Châu Tinh Tinh thì tức giận giơ súng lên, nắm thật mạnh về phía anh ta.
Bốp!
“Ui da!”
Tào Đạt Hoa bất hạnh lãnh đủ, trán u lên một cục.
“A Kiệt, cậu lên trước.”
Ngài Hoàng vung tay lên, để người trẻ tuổi nhất Liêu Văn Kiệt chọn trước.
Hồi ngài Hoàng còn trẻ lấy một địch hai mươi cũng không vấn đề, bây giờ tuy già lại còn bị trật chân nhưng vẫn muốn chiến đấu hết mình, bốn tên đối diện chọn ai cũng được.
“Được, vậy thì tôi chọn... Anh ta.”
Liêu Văn Kiệt nhìn ngó, cuối cùng chọn kế toán.
“A Kiệt, tên đó giao cho chú là được rồi.”
Tào Đạt Hoa vung tay lên, nghiêm túc nói: “Cháu con trẻ, không biết giang hồ hiểm ác nhường nào đâu. Những kẻ nhìn càng đơn giản thì càng khó đối phó, cháu không đánh lại đâu.”
“Cháu chọn ai cũng không vấn đề, chú vui là được.”
Bốn chọi bốn, Liêu Văn Kiệt và Châu Tinh Tinh đối đầu với hai tên cơ bắp, ngài Hoàng đối đầu Đại Phi, còn kế toán đã được Tào Đạt Hoa chọn.
“Boy, come on!”
Người đàn ông cơ bắp khẽ lắc cô tay, bày ra một tư thế tấn công tiêu chuẩn, ánh mắt nhìn Liêu Văn Kiệt đầy sự khinh thường.
Liêu Văn Kiệt nhún vai, cũng chẳng cần tạo thế gì cả, trực tiếp đi tới bên cạnh anh ta.
Hắn không biết cách đánh nhau, nhưng không sao, hắn có kỹ năng bị động, ván này thắng thua đã rõ rồi.
“Ha ha...”
Người đàn ông da trắng lực lưỡng thấy Liêu Văn Kiệt ngang nhiên tới gần mình thì ánh mắt lóe lên một tia tàn khốc, nắm tay siết chặt lại, nhanh chóng đấm ra.
Rầm!