“Bùn loãng không thể trát tường, anh sợ thế thì làm sao cua gái được?”
Liêu Văn Kiệt khinh thường nói: “A Mẫn tức giận vì anh nói dối cô ấy, nhưng khi biết anh không phải học sinh thì những kiêng kỵ trong lòng cô ấy đã không còn. Cô ấy bên ngoài thì tức giận, nhưng trong lòng thì vừa mừng vừa giận, lại xấu hổ không biết làm thế nào nên mới giao quyền lựa chọn cho anh. Kết quả, anh lại do dự không quyết, thế này sau muốn theo đuổi lại cũng khó.”
“Không phải chứ, anh Kiệt, sao anh không nói sớm?”
Châu Tinh Tinh càng nghĩ càng thấy có đạo lý, trong lúc nhất thời lập tức cảm thấy người trước mặt mình làm gì có chỗ nào giống sinh viên mới tốt nghiệp, rõ ràng là thần tình yêu chuyển thế mới đúng.
“Chứ còn gì nữa, anh không thấy khi anh cản A Mẫn là cô ấy dừng lại luôn đấy à, rõ ràng muốn cho anh cơ hội giải thích.”
Liêu Văn Kiệt khẽ lắc đầu: “Nhưng anh thì hay rồi, lại bảo cô ấy đừng nói thân phận của anh ra ngoài, anh độc thân là đáng lắm.”
“Anh Kiệt, từ hôm nay trở đi, anh chính là anh trai ruột của em.”
Châu Tinh Tinh nắm chặt tay Liêu Văn Kiệt, thâm tình nói: “Hãy nói với em rằng em vẫn còn cứu vãn được!”
“Đơn giản thôi, cứ mặt dày lên. Anh muốn ôm được mỹ nhân về nhà thì phải mặt dày bám lấy... Tốt nhất là không cần mặt mũi nữa.”
“Làm thế có vẻ không ổn lắm.”
“Có gì mà không ổn, dù sao anh xấu xí như thế, không cần mặt mũi càng có ưu thế.”
Liêu Văn Kiệt rút tay ra, vẻ mặt ghét bỏ vỗ bả vai Châu Tinh Tinh: “A Tinh, còn do dự nữa là bại trận đấy, anh đã thua đến mức không còn gì để thua nữa rồi, còn sợ cái rắm gì?”
“Nói cũng đúng!”
Châu Tinh Tinh gật đầu liên tục, thề từ nay về sau vứt hết mặt mũi theo đuổi Hà Mẫn.
Lúc này, Hà Mẫn vừa đi lại quay lại: “A Kiệt, trước đây cảnh sát Châu nói cậu là hay, còn nói cậu lén nhìn trộm anh ta tắm rửa.”
Hà Mẫn nói xong câu này thì cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn nhiều, tốc độ rời đi cũng nhanh hơn không ít.
Cô đi ra khỏi con hẻm, đi chậm cả một đoạn đường, thế mà Châu Tinh Tinh lại không đuổi theo, đúng là có thể nhịn.
“Thì ra còn có chuyện này, thảo nào Hà Mẫn luôn nói với tôi những chủ đề kỳ quái...”
Liêu Văn Kiệt đưa mắt nhìn về phía Hà Mẫn vừa rời đi, sau đó túm chặt lấy Châu Tinh Tinh đang chuẩn bị chạy trốn, cúi đầu tìm cây gậy.
“Đừng mà, anh Kiệt! Mọi chuyện không như anh nghĩ đâu! Anh nghe em giải thích đã!”
“Được, phiền ngài Châu giải thích một chút, gay là thế nào, còn cả chuyện nhìn lén anh tắm rửa nữa?”
Liêu Văn Kiệt không tìm được gậy, nhưng Tào Đạt Hoa lại nhanh tay lẹ mắt tìm cho hắn. Không những tìm hộ mà còn nhanh chóng đưa đến tận tay.
“Anh Kiệt, em sai rồi, anh đại nhân đại lượng tha cho em.”
“A Tinh, muốn tha cũng phải tùy chuyện...”
Rầm!
“A...”
Khi Châu Tinh Tinh đuổi ra đến ngoài thì đã không thấy bóng dáng Hà Mẫn đâu. Anh ta khóc không ra nước mắt, sau đó còn bị Liêu Văn Kiệt và Tào Đạt Hoa kéo đến quán ăn, cuối cùng còn phải trả tiền.
Chờ đến khi Châu Tinh Tinh phản ứng lại mới phát hiện, anh ta ban đầu đã đưa cho hai người này 1000 tệ, bây giờ lại còn phải trả tiền bữa ăn.
...
Ăn uống xong xuôi, ba người quay trở về nhà, Liêu Văn Kiệt vào phòng ngủ, khóa trái cửa lại, lôi từ trong túi ra một quyển sách nhỏ.
Quyển sách này là hôm qua hắn tốn mười tệ mua được ở chợ đồ cũ.
Mười tệ không mua được thiệt thòi, mười tệ không mua được lừa dối.
Liêu Văn Kiệt tình nguyện bỏ tiền ra mua nó bởi vì trong quyển sách này có ghi chép và một vài hình ảnh liên quan đến Cửu tự chân ngôn.
Ghi chép tạm thời chưa cần để ý, thứ hắn quan tâm là hình ảnh. Liêu Văn Kiệt nhìn thấy những hình ảnh trong sách giống với trong giấc mơ hôm trước.
“Lâm Binh Đấu Giả, Giai Trận Liệt Tiền Hành.”
Liêu Văn Kiệt nhanh chóng bỏ qua khúc dạo đầu, mặc dù câu từ tối nghĩa khó hiểu, nhưng cũng may la có người chú giải thêm ở dưới, miễn cưỡng cũng coi như đọc được lưu loát.
Hắn nhìn qua là biết mình nhặt được bảo bối, bởi vì những nét chữ của những chú giải này không giống nhau, nhìn qua giống như có đến bảy tám người bổ sung ý kiến của mình.
Trong đó có một người đã viết rằng: Thân thể con người vô cùng ảo diệu, tiềm năng vô hạn, chỉ có kiên trì bền bỉ cố gắng tu hành mới có thể giải phóng được những tiềm năng này, có thể giao tiếp giữa con người và vũ trụ, đạt đến cảnh giới Thiên nhân hợp nhất( hợp nhất giữa con người và thiên nhiên).
Thiên nhân hợp nhất rất khó, nhưng “Cửu tự chân ngôn” ảo diệu vô cùng, có thể giúp người tu hành nhìn thấy được đường đi.
Nghe thì có vẻ giống với lý luận của Mật Tông, nhưng quyển sách này lại là của Đạo gia hàng thật giá thật.
(Mật Tông: pháp môn được bắt nguồn từ sự kết hợp giữa Ấn Độ giáo và Phật giáo Đại thừa.)
Trang thứ hai thì trình bày thế nào là “Cửu tự chân ngôn”, tức là Lục giáp bí chúc, hoặc cũng có thể gọi bằng một cái tên mà nhiều người cảm thấy quen thuộc hơn: Kỳ môn độn giáp.
Kỳ môn độn giáp bắt nguồn từ hơn bốn nghìn năm trước, nó là một trong ba môn học được xếp vào hàng tam thức, bao gồm, Lục nhâm, Kỳ môn, Thái ất.
(Lục Nhâm: Hình thành trên cơ sở dịch lý, thiên văn lịch pháp, địa lý, hệ thống Can Chi và các lý luận âm dương ngũ hành. Giải quyết những vấn đề liên quan đến chiêm, bốc, cát, hung của con người.