Nhất định có âm mưu.
“Nói đi, anh có âm mưu gì?”
“Bà chị à, chúng ta không thù không oán, tôi bẫy cô làm gì?”
Châu Tinh Tinh ấm ức, sau đó giới thiệu sơ qua thân phận của Liêu Văn Kiệt.
Nghe được chú của Liêu Văn Kiệt cũng là cảnh sát, lại còn có quan hệ không tồi với ngài Hoàng, xem như một nửa người nhà. Ngô Lạc Thiến gật đầu liên tục. Ngoại trừ việc tuổi hơi nhỏ một chút, cô hơi ngại việc bị gọi là trâu già gặm cỏ non thì không còn gì không ổn.
Ăn cỏ non thì thanh danh không được tốt cho lắm, nhưng mà...
[Ảnh chụp]
Ngô Lạc Thiến cắn răng, giậm chân một cái, cái thanh danh này không cần cũng được.
“Châu Tinh Tinh, anh nói thật cho tôi biết, người đàn ông ưu tú như vậy mà vẫn chưa có bạn gái à?”
“Ha ha, chuyện này cô cứ yên tâm, mắt nhìn người của A Kiệt rất cao, những phụ nữ bình thường không lọt được vào mắt xanh của cậu ta đâu. Tôi nghĩ mãi, cảm thấy chỉ cô có tư cách này.”
“Mấy câu nịnh nọt này không có tác dụng với tôi đâu, rốt cuộc anh có âm mưu gì, không nói thì cút.”
Ngô Lạc Thiến không tin, chủ yếu là vì nụ cười của Châu Tinh Tinh quá hèn mọn, vừa nhìn đã biết không có ý tốt.
Thấy lòng tốt của mình không được báo đáp, Châu Tinh Tinh hít sâu một hơi: “Thôi được rồi, tôi nói thẳng ra vậy. Ảnh chụp của A Kiệt cô cũng nhìn thấy rồi, con mẹ nó, quá đẹp trai. Cậu ta độc thân, chưa có bạn gái, nhưng lại khá thân thiết với bạn gái tôi, thế nên...”
“Không cần phải nói nữa, tôi hiểu rồi.”
Ngô Lạc Thiến khinh thường nhìn anh ta: “Người ta đẹp trai hơn anh gấp vạn lần, nếu anh không giúp người ta tìm bạn gái thì đến bạn gái của anh có khi cũng mất luôn.”
“Được lắm, cô coi thường tôi, vậy bây giờ tôi sẽ đi!”
Châu Tinh Tinh nói xong thì muốn lấy lại ảnh chụp nhưng bị Ngô Lạc Thiên cầm trước.
“Bà chị à, đó là ảnh tôi chụp.”
“Bây giờ nó là của tôi.”
“...”
Châu Tinh Tinh lập tức nắm được bí quyết, sau này nếu có người bạn nữ nào thì chỉ cần gửi ảnh Liêu Văn Kiệt qua là có thể nói chuyện hòa đồng.
“Đừng nói nhảm nữa, mau nói thời gian địa điểm cho tôi, sau đó xéo đi.”
“Ây...”
“Làm sao thế, nói đi!”
“Thực ra... Ha ha, thực ra A Kiệt vẫn chưa có ý định tìm bạn gái. Cậu ta muốn lo cho sự nghiệp trước, chờ ổn định rồi mới cân nhắc đến chuyện tình cảm. Thế nên tôi vẫn chưa nói với cậu ta chuyện gặp mặt...”
“...”
Ngô Lạc Thiến cũng không nói gì, đứng dậy đi tìm còng tay.
“Bà chị, bình tĩnh đã nào, đừng động thủ, có gì từ từ nói... Tôi biết rồi, tôi lập tức đi sắp xếp chuyện này, cô cứ chờ tin tức của tôi.”
Thời gian nghỉ phép dài hạn của Liêu Văn Kiệt vẫn còn bảy ngày nữa, ngài Hoàng cũng đã về hưu, lúc rảnh rỗi thường gọi hắn đến nhà, truyền dạy cho hắn những tuyệt kỹ của mình.
“A Kiệt, công phu của cậu đã luyện được bao nhiêu năm rồi?”
Ngài Hoàng mặc một thân thường phục, đứng ở trong sân, mới về hưu chưa quen nên lúc nào cũng cảm thấy rảnh rỗi đến mức toàn thân ngứa ngáy.
“Không biết nữa, tôi cũng tùy tiện luyện thôi, ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, mặc dù thời gian dài nhưng không có bài bản.” Liêu Văn Kiệt trả lời lập lờ.
“Nói thế thì cậu cũng được coi như một kỳ tài võ học rồi...”
Ngài Hoàng đi vòng quanh Liêu Văn Kiệt mấy vòng: “Căn cốt cũng tạm được, quan trọng là chân dài, điểm này giống tôi. Chân dài thì rất có lợi trong việc thi triển đoạt mệnh tiễn đao cước.
Nếu như bây giờ Châu Tinh Tinh ở đây thì anh ta nhất định sẽ cười ầm lên, sau đó nói ngài Hoàng chân ngắn người tròn.
Đúng vậy, Châu Tinh Tinh chính là kiểu “ngay thẳng boy” như vậy.
Liêu Văn Kiệt thì không giống, hắn nghiêm túc gật đầu, tỏ vẻ ngài Hoàng nói gì cũng đúng.
“A Kiệt, nghe tình huống của cậu thì tôi hiểu rồi, cậu hiểu rất ít về võ thuật, thiếu rất nhiều những kiến thức căn bản.”
“Nhưng cậu không cần phải lo, dựa vào đầu óc của cậu thì rất nhanh sẽ nắm được những kiến thức đó thôi. Còn về hai sở trường của tôi... Cậu cũng đừng sợ, tôi sẽ dạy cậu một phiên bản đơn giản hóa, cầm tay chỉ việc, rất nhanh có thể thành tài.”
“Phiên bản đơn giản hóa?”
Liêu Văn Kiệt nhíu mày, lần đầu tiên nghe công phu còn có phiên bản đơn giản hóa.
“Đúng vậy, thân thủ của tôi hồi trẻ cũng bình thường, thế nên chịu không ít đau khổ. Sau này, trong lúc phá án đã được một cao nhân chỉ điểm...”
Ngài Hoàng nói một thôi một hồi, kể tóm tắt hồi đó ông ta được lệnh bảo vệ một tuyển thủ quốc gia, hai người trạc tuổi nhau nên sớm trở thành bạn bè, đối phương đã chỉ cho ông ta những điều hữu ích đến tận ngày nay.
“Nhắc đến người bạn đó của tôi, năm đó đúng là tiếng tăm lừng lẫy.”
Ngài Hoàng dựng thẳng ngón cái lên tán thưởng: “Ông ấy nổi tiếng từ khi còn là thiếu niên, là một kỳ tài võ học chân chính. Năm 1974, lần đầu tiên giành chức vô địch đấu tự do Đông Nam Á; năm 1980 đánh bại xạ thủ của Nghê Hồng; 3 năm liên tục đánh bại cao thủ karate của Nghê Hồng, là khắc tinh của Nghê Hồng, có biệt danh “Người cơ bắp ma quỷ”.
Liêu Văn Kiệt: “...”
Nói thế nào nhỉ, nghe khá hấp dẫn.
“Đáng tiếc, thành tích của ông ấy ngày càng cao thì tính tình cũng càng ngạo mạn, cậy tài khinh địch, cuối cùng phạm phải một sai lầm lớn.
Ngài Hoàng xúc động: “Ông ấy bị người ta đánh gãy một chân, sau khi bị thương thì mai danh ẩn tích, bao nhiêu năm không có tin tức gì, cũng không biết đang sống ẩn dật ở đâu.”
Đang ở trung tâm Tinh Anh, mở một tiệm tạp hóa, dựa vào hãm hại lừa gạt để kiếm sống.