Ngay khi nắm đắm của hắn sắp rơi vào hai tên kia, hắn liếm con dao găm làm bộ muốn đấm, cánh cửa phòng vệ sinh bị đá mạnh, Ngô Lạc Thiến và Morris xông vào.
"Không đượcnhúc nhích, cảnh sát Đảo Hồng Kông đây!"
A Uy nghe vậy lập tức hành động, phóng con dao găm trong tay tới, chuẩn bị giải quyết hai viên cảnh sát cản đường này trước rồi mới tiếp tục tra hởi hai tên Tán Lợi Thống và Sử Lập Tiêu.
Chỉ hai mà thôi, bình thường anh ta đánh với mười tên nên không có lí do gì để thua cả.
Con dao găm nhanh chóng phóng ra, Ngô Lạc Thiến né sang một bên, cùng lúc đó, A Uy bay tới đá cô một cái, cô đưa hai tay lên để đỡ, lại bị một lực đá cực mạnh làm cho lùi lại mấy bước.
Bên kia, Morris đã theo kịp thời theo vào, đá từ phía bên kia anh ta, trúng ngực của A Uy.
A Uy thuận thế lui về phía sau, vẻ mặt nghiêm túc bày ra tư thế, tình thế khó giải quyết, hai tên cảnh sát này rất khó đánh.
……
Trong buồng.
Liêu Văn Kiệt: (一 `′ 一)
Bây giờ hắn mà đi ra ngoài có phải là hơi không thích hợp không?
Thịch! Thịch! Thịch ————
Trận đánh đập trong phòng vệ sinh, ba người đánh nhau liên tục, A Uy thân là đàn ông, lực đánh đấm sẽ mạnh và bền hơn, về mặt sức lực sẽ chiếm ưu thế hơn.
Ngô Lạc Thiến và Morris chịu phải hai cú thua, phối hợp với nhau tấn công từ hai bên, dưới tình thế đánh nhanh thắng nhanh, A Uy hai tay khó địch lại bốn tay, không những không thể phát huy được ưu thế sức mạnh của mình, lại còn mệt mỏi vì phải đối phó sự tấn công từ hai bên, rõ ràng phản ứng đã chậm hơn ba phần.
Hai bên đánh nhau đến mức say sưa, Tán Lợi Thống và Sử Lập Tiêu thấy vậy, chùi chân rồi trèo ra cửa sổ phòng vệ sinh bỏ chạy mất dạng,
Hai tên trộm đã đi rồi, tấm ảnh cũng mất luôn. A Uy thầm nói hảo hán không chịu thiệt trước mắt, ở lại cũng không có ý nghĩ gì, tốc độ ra quyền đột nhiên nhanh hơn, định liều mạnh nấn ná thêm mấy cái rồi nhanh chóng thoát thân.
"Rừm! Rừm ————"
Đột nhiên, tiếng chuông của điện thoại vang lên từ trong buồng vệ sinh, ba người đang tranh nhau giật mình, theo bản năng dừng lại và kéo giãn khoảng cách.
"Alo, chú Đạt."
"Không phải chứ, tai nạn ư, liều mạng thế?"
"Ồ, hóa ra A Tinh sẽ bị tai nạn, vậy thì quá tốt luôn."
"Bây giờ tình hình có chút phức tạp, hai ba câu không thể giải thích hết cho chú được, ba phút nữa ... Không, năm phút nữa chú lại gọi cho cháu nhé."
"Không nói với chú nữa, còn có người đang đợi cháu, như thế nhé, nhớ là năm phút nữa chú bảo A Tinh bị tai nạn nhé."
Cúp điện thoại, bên trong liền im bặt, như tín hiệu của sự khai chiến, ba người lại lao vào đánh nhau.
Lần này, A Uy chỉ đỡ chứ không đánh trả, anh ta chống lại cú đạp Morris, sau khi đẩy Ngô Lạc Thiến ra liền lao ra khỏi cửa phòng vệ sinh.
Cả hai theo sát, cuộc chiến di chuyển từ phòng vệ sinh sang sảnh quán bar.
Đại sảnh có rất nhiều người, hai người họ bó tay, A Uy thì khác, anh ta là nhân vật phản diện, giỏi nhất là lợi dụng đám đông để uy hiếp.
A Uy túm lấy một vài người qua đường làm bia đỡ đạn, Ngô Lạc Thiến và Morris thì lại ném chuột nhưng sợ vỡ bình, dám đánh dám liều nhưng không dám làm tổn thương những người dân vô tội, đợi khi bọn họ lao đến cửa chính của quán bar, A Uy đã lái một chiếc moto chạy mất, đèn sau cũng không thấy đâu nữa.
"Sao rồi, cô vẫn ổn chứ?"
"Tôi không sao, bây giờ không phải là lúc để nói cái nàu, tôi đã nhớ được mặt của tên hung thủ rồi, cái chết của huấn luyện viên có liên quan rất lớn với hắn."
"Bây giờ về đồn à?”
"Ừ…"
Ngô Lạc Thiến liếc nhìn quầy bar, nhớ đến tình huống trong phòng vệ sinh, cô lắc đầu cười khổ: "Đi thôi, về đồn."
"Đừng buồn, tuy rằng lần đầu gặp mặt của hai người rất thất bại, cũng sẽ không có lần thứ hai, nhưng tôi vẫn còn có cơ hội!"
Morris lựa lời hay an ủi cô: "Ngày hôm khác tôi sẽ hẹn anh ta ra gặp mặt một lần, ngủ với anh ta ít lần, cũng coi như là để bù đắp cho những tiếc nuối của cô.”
"Ha ha..."
……
Buổi hẹn hò ở quán bar rất thất bại, cho dù là Liêu Văn Kiệt hay là Ngô Lạc Thiến, cả hai đều cảm thấy vô cùng hỏng bét.
Bởi vì công việc bận rộn, cộng thêm tự hiểu là bản thân mình không có hi vọng nên Ngô Lạc Thiến cũng không liên lạc lại với Liêu Văn Kiệt.
Cô không chủ động, Liêu Văn Kiệt càng sẽ không đi tìm xui xẻo.
Mặc dù không nhớ ra được rốt cuộc Ngô Lạc Thiến là thần thánh phương nào, nhưng ở trong buồng vệ sinh hắn đã nghe thấy rất rõ, thân thủ của vị đại tiểu thư này không tầm thường, tính cách mạnh mẽ, khi xử lí vụ án cũng vô cùng liều mạng, làm bạn trai của cô ấy chắc chắn sẽ bị quản rất thảm.
Hơn nữa bây giờ Liêu Văn Kiệt chưa muốn có bạn gái, cho dù có thì chỉ riêng điểm này thôi đã khiến hắn bỏ chạy chín chục dặm rồi.
Không chọc vào nổi, xin lỗi, cáo từ.
Kỳ nghỉ một tháng không còn mấy ngày, ngày nào Liêu Văn Kiệt cũng đến nhà Ngài Hoàng để quẹt thẻ báo trình diện, hoặc là học kiến thức lý thuyết hoặc bắt tay thực hành rèn luyện, nếu Ngài Hoàng không giải thích được nghi ngờ của hắn, vậy buổi chiều hắn sẽ đến trung tâm Tinh Anh tìm Quỷ Vương Đạt.
Quỷ Vương Đạt rất thành thật, lấy tiền sẽ làm việc, biết gì nói nấy, tuyệt đối không giấu diếm.