Nghĩ đến thôi cũng đã thấy khó chịu cả người rồi.
Liên tục đưa ra mấy cái ám hiệu nhưng vẫn chậm chạp không có động tĩnh gì, Liêu Văn Kiệt thầm mắng Châu Tinh Tinh là đồ không đáng tin , vì vậy hắn phải xin lỗi tỏ ý rằng mình phải đi vệ sinh một chuyến.
Liêu Văn Kiệt đi với tốc độ không nhanh không chậm vào phòng vệ sinh, nhanh chóng bấm gọi cho Châu Tinh Tinh, sau ba lần không liên lạc được, Liêu Văn Kiệt mới nhận ra rằng mình đã bị lừa.
"Chết tiệt, tên ăn mày kia dám tính toán tôi...tốt nhất đừng để tôi tóm được anh!"
Liêu Văn Kiệt thì thầm một xâu, chuyển sang liên lạc với Tào Đạt Hoa, bảo Tào Đạt Hoa năm phút nữa thì gọi chi mình, bịa lý do gì cũng được, nhưng nhất định phải vô cùng khẩn cấp, để cho hắn thoát thân ngay lập tức.
……
Ở bên kia, Ngô Lạc Thiến nhìn dáng vẻ tiêu sái đi về phía phòng vệ sinh kia của Liêu Văn Kiệt, cảm thấy chuyến đi đêm nay đúng là không uổng, là lần xem mắt vừa lòng nhất trong nhiều lần xem mắt lúc trước.
Lúc này, có một bàn tay huơ huơ trước mặt cô.
“Đừng nhìn, linh hồn đã bị hút đi mất rồi.” Cộng sự Kelly Morris của cô chế nhạo, ngồi đối diện với Ngô Lạc Thiến.
"Này, cô đến đây làm gì, tôi còn chưa ra ám hiệu mà!"
Nghe thấy vậy liền biết, không chỉ Liêu Văn Kiệt có chuẩn bị rồi mới đến, mà Ngô Lạc Thiến cũng tìm thấy đồng đội.
"Tôi không muốn, nhưng thật sự không nhìn nổi nữa rồi."
Morris đưa tay ôm trán, cạn lời: "Cô có biết mình đã biểu hiện tệ đến mức nào không, nếu tôi là anh ta chắc chắn bây giờ tôi đã tìm cách trốn đi rồi."
"Không thể nào, chúng tôi đã nói chuyện rất vui!"
"Vậy nói cho tôi biết, hai người đã nói gì?"
"Là là..."
Ngô Lạc Thiến nhớ lại một lúc, sau đó mới nhận ra tình hình không ổn, cả toàn bộ quá trình cô chỉ nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú của Liêu Văn Kiệt, thật sự không nói được cái chủ đề nào cho có dinh dưỡng cả.
"Làm sao bây giờ, hình như tôi làm bể chuyện hết rồi.”
"Đừng vội, không phải Hoa Hạ mấy người có câu nữ theo đuổi nam như chọc một tờ giấy mỏng sao. Chỉ cần cô mặt dày lên, theo đuổi tới cùng là chắc chắn có thể được."
Cô mới mặt dày á!
Ngô Lạc Thiến trợn tròn mắt, không muốn tiếp tục chủ đề này.
"Hơn nữa, tôi vừa quan sát rất kỹ, dáng vẻ của người đàn ông kia không tệ, nếu như cô bỏ cuộc thì phải nói với tôi một tiếng, tôi rất có hứng thú với anh ta.”
"Cái gì?"
Ngô Lạc Thiến không thể tin được: "Có nhầm lẫn gì không đó, cô còn lớn hai tôi tận hai tuổi, nghiêm túc không thế?”
"Tất nhiên, sau khi vụ án này kết thúc, tôi sẽ trở về nước, tôi muốn để lại một kỷ niệm đẹp đáng trân trọng trên đảo Hồng Kông."
"……"
Ngô Lạc Thiến ngẩng đầu khinh bỉ, đây là lần đầu tiên cô nghe có người ham muốn xá thịt của người ta mà nói thành đẹp đẽ như thế.
Cử chỉ này khiến cô nhìn thấy hai khuôn mặt quen thuộc, ánh mắt cô thoắt cái trở nên sắc bén, cô rất bình tĩnh ra hiệu với Morris.
Morris nhìn về hướng ba giờ thì họ thấy nó, sau khi cả hai xác nhận, họ lần lượt đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.
Ngô Lạc Thiến đã từng được huấn luyện ở Luân Đôn, hai ngày trước, huấn luyện viên của cô đến đảo Hồng Kông nghỉ dưỡng, ngoài mặt là đi nghỉ, thực ra là đến để âm thầm điều tra một vụ án, tra xong rồi sẽ đi.
Morris cũng đến đảo Hồng Kông, làm cộng sự với Ngô Lạc Thiến để điều tra hung thủ.
Ngay khi vụ án đang hết đường xoay sở, một manh mối quan trọng đã xuất hiện, hộ chiếu của huấn luyện viên đã bị sửa đổi, người giữu hộ chiếu đã bị bắt ngay tại sân bay.
Kẻ tình nghi lớn nhất xuất hiện, kẻ trộm đánh cắp hộ chiếu của huấn luyện viên, cho dù không phải là hung thủ thì cũng có thể nắm được một số manh mối quan trọng.
Dưới sự phân tích cặn kẽ chi tiết, Ngô Lạc Thiến và Morris xác nhận danh tính của tên trộm, tổng cộng có hai người, thường xuấ hiện ở quán bar gần đây.
Bọn họ không biết là, sở dĩ huấn luyện viên bị giết là vì trong tay ông đang giữu chứng cứ vô cùng quan trọng, là một tấm ảnh về bản hiệp ước giả thu nhỏ.
Khi hai tên trộm đến khách sạn để lấy trộm tiền, không chỉ là ví tiền mà cả hộ chiếu và tấm ảnh đều bị chúng lấy đi.
Họa sắp rơi xuống đầu.
Tên hung thủ giết huấn luyện viên nhìn chằm chằm hai tên trộm cũng đang ở quán bar, còn dẫn hai tên kia vào phòng vệ sinh trước một bước.
"Tao không muốn nói nhảm, tất cả những người không liên quan đều cút hết cho tao.”
Trong vệ sinh, tên hung thủ A Uy đang cầm một con dao găm ngắn, dáng vẻ đằng đằng sát khí dọa cho mấy người đang đi tiểu phải thu “súng” lại, tông cửa bỏ chạy.
Dọn dẹp đám người tạp nham xong, A Uy cười lạnh lùng cầm dao găm bước về phía trước: "Nói đi, đồ tối hôm đó tụi mày cướp ở khách sạn, bỏ đâu rồi?”
"Đại ca, khách sạn gì, tôi không biết anh đang nói gì cả."
"Đúng vậy đại ca, anh xem bộ dạng của chúng tôi là biết không thuê nổi khách sạn rồi."
Hai tên trộm là Tán Lợi Thống và Sử Lập Tiêu, từ nhỏ đã sống bằng lừa đảo, là những tên già đời lọc lõi, cho dù dao đã kề cổ cũng mở miệng nói bậy.
"Thứ không sống không chết, tao đã cho chúng mày cơ hội rồi..."
A Uy ánh mắt lóe lên lạnh lùng, dùng lười ngon ngọt khuyên cũng vô dụng, vậy thì để cho chúng chảy một ít máu vậy.
Ầm!