• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bây giờ có nhiều người đang nhìn như vậy, Liêu Văn Kiệt không tin Đại Phi dám ra tay.

Quả nhiên, Tào Đạt Hoa cản đường bị đám đàn em của Đại Phi đánh ngã lăn ra đất.

Các khách khứa trong tiệm lập tức buông đũa, chỉ trỏ cảnh này. Chủ tiệm thậm chí còn lập tức gọi điện thoại báo cảnh sát.

Đại Phi thấy thế thì tức giận, cầm chai bia bên cạnh đập hai cái lên người lão Vương.

Lão Vương chảy máu đầy mặt, không nói được câu nào. Mặc dù chưa chết nhưng thương tích cũng không hề nhẹ.

Đại Phi biết đêm nay không cách nào ra tay được, cơn tức giận lập tức trút lên người Tào Đạt Hoa. Anh ta nhìn đám đàn em mình một cái, sau đó rời đi trước.

Ba tên đàn em lập tức hiểu ý, lão đại muốn dạy cho Tào Đạt Hoa một bài học, đánh gãy một chân lão già này.

Thế là sau khi Đại Phi rời đi, ba tên đàn em lập tức đánh đấm Tào Đạt Hoa túi bụi, một tên còn nhặt chiếc ghế đẩu lên.

Liêu Văn Kiệt đang xem trò vui cũng không ngồi yên được nữa, đánh Tào Đạt Hoa đổi lại một mạng cho lão Vương thì có thể chấp nhận, nhưng không thể đánh chết người...

Hơn nữa, Tào Đạt Hoa còn là người thân duy nhất của hắn ở thế giới này, không thể để yên được.

Liêu Văn Kiệt nhìn đồng hồ trên tường, sau đó cầm một chai bia lên, âm thầm đi đến sau lưng một tên đàn em.

Bốp!

Những mẩu thủy tinh bay tứ tung, tên đàn em trúng một chai bia đau đớn đánh rơi chiếc ghế trong tay, quay đầu trừng mắt với Liêu Văn Kiệt.

Nhưng tên này còn chưa kịp nhìn rõ mặt mũi Liêu Văn Kiệt ra sao thì đã trúng ngay một đòn vào ngực.

Liêu Văn Kiệt đánh ngã tên đàn em trước mặt, sau đó nhặt chiếc ghế lên xoay tròn rồi đập loạn.

Tài năng xoay ghế xuất quỷ nhập thần, không chỉ các thực khác chăm chú vây xem và hai tên đàn em còn lại cũng nhìn đến ngây người.

Mất một lúc sau hai tên này mới sực nhớ người bị đánh là người của mình. Một tên trong số đó thấy Liêu Văn Kiệt đang quay lưng về phía mình thì lập tức tận dụng thời cơ, cầm lấy chai bia bên cạnh đập xuống.

Bốp!

Chai bia vỡ tan, Liêu Văn Kiệt không la hét kêu đau gì cả mà từ từ quay người lại, lạnh lùng nhìn hai tên đàn em kia.

Bia chảy dọc gương mặt hắn, hắn vươn tay ra lau, khàn giọng hỏi: “Ai?”

Bầu không khí đột nhiên ngưng trọng, hai tên đàn em kia chỉ cảm thấy áp lực đập thẳng vào mặt. Tên đang cầm một nửa chai bia kia lập tức nhét vào tay tên còn lại, lùi về sau ba bước, tỏ vẻ như vừa mới đi ngang qua.

Đúng lúc này, tiếng còi báo động ngoài cửa tiệm vang lên, hai tên đàn em như được đặc xá, may quá, cảnh sát đến rồi, không có việc gì rồi.

Không đúng, cảnh sát đến, chạy mau!

Hai tên đàn em tỉnh mộng, lập tức chạy thẳng ra phía sau bếp. Tên đàn em đang giả chết cũng lồm cồm bò dậy chạy nhanh như chớp.

“Này, sao lại chạy nhanh như vậy, đừng thế chứ...”

Tào Đạt Hoa nhe răng trợn mắt đứng dậy, nhanh chóng đi đến bên cạnh lão Vương, xác nhận người này còn thở thì mới thở phào một hơi.

...

Đồn cảnh sát.

Liêu Văn Kiệt và Tào Đạt Hoa ngồi trong văn phòng, một người đang chườm đá, một người đang nhìn người kia chườm đá.

Lúc này, một cảnh sát hơi mập bước tới, nhìn quân hàm thì có vẻ như là cục trưởng.

Nhân tiện cũng giải thích thêm luôn, chuyện Châu Tinh Tinh đến nằm vùng ở trường trung học Edinburgh là do ông ta sắp xếp, vị cảnh sát nhân dân bị mất súng cũng chính là ông ta.

“Ngài Hoàng, đã lâu không gặp, ngài vẫn mạnh mẽ uy phong lẫm liệt như thế!”

Vừa thấy người này đến, Tào Đạt Hoa lập tức bỏ túi chườm đá xuống, cúi đầu khom lưng nịnh hót.

“A Đạt, ông bị đánh ngu người rồi à, ở đây còn diễn cái gì với tôi.”

“Úi...”

Tào Đạt Hoa chớp mắt, nhìn Liêu Văn Kiệt rồi lại nhìn sang lãnh đạo của mình, nhất thời hơi xoắn xuýt.

“Chú Đạt, chú không cần diễn nữa, từ một tháng trước cháu đã biết chú là nằm vùng rồi.” Liêu Văn Kiệt ân cần giúp Tào Đạt Hoa bớt khó xử.

“Cái gì? Một tháng trước cháu đã biết?”

Tào Đạt Hoa ngu người, ông diễn tốt như vậy, làm sao có thể bị bại lộ được?

“Vâng, mặc dù chú đã cố gắng giấu diễm nhưng có nhiều cơ sở lắm, với lại...”

Liêu Văn Kiệt không thì thầm: “Quá sơ ý, trong tủ quần áo có một hộp bánh quy, bên trong là súng...”

“Được rồi, được rồi, không cần nói nữa.”

Tào Đạt Hoa lau mồ hôi lạnh, lại nhìn vẻ mặt ghét bỏ của ngài Hoàng nhà mình thì mới cười ngượng ngùng, lảng sang chuyện khác: “Lão đại, tình hình thế nào rồi, lão Vương không sao chứ?”

“Người thì không chết, nhưng bác sĩ nói ông ấy bị xuất huyết não, lại đưa đến bệnh viện quá muộn nên tạm thời lâm vào trạng thái hôn mê.”

“Thế là ý gì?”

“Người thực vật.”

“Không phải chứ?!”

Tào Đạt Hoa nghe xong thì trợn tròn mắt, chịu mấy chai bia đã thành người thực vật, lão Vương cũng quá xui xẻo rồi.

“Ngu ngốc, biến thành người thực vật là mệnh lệnh của tôi.”

Ngài Hoàng trừng mắt nhìn Tào Đạt Hoa, sau đó ngồi xuống ghế: “Ông ấy có nguy cơ bị bại lộ, thế nên không thể tiếp tục làm những chuyện đó nữa. Tôi bảo ông ấy giả làm người thực vật, như vậy vừa có thể bảo vệ ông ấy, vừa có thể khiến đối phương yên tâm, đề phòng kế hoạch thu lưới thất bại.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK