Chưa kịp nghĩ xong thì người đồng nghiệp của đội trưởng Lư- Thiết Đảm nhanh chóng đi đến chỗ chiếc tủ lạnh vừa bị ném xuống, nằm thẳng cẳng ra đất, mắt nhìn lên trời, trong miệng lẩm bẩm “Vợ chạy trốn theo trai”, “Không sống nổi”...
Thôi xong!
Liêu Văn Kiệt thấy thế thì cũng nhanh chóng chạy đến trước thang máy, thang máy chậm rì lên tới tầng chín.
Ở chỗ rẽ, ngay chỗ bày di ảnh của bà cụ Lý có một người đàn ông mặc áo khoác đen đang ngồi trên chiếc va li, vừa nói chuyện với chậu hoa bên cạnh vừa bóc một hộp bánh.
Nếu chỉ nhìn dáng vẻ bên ngoài thì...
Người này đội mũ đen, đeo kính đen, thập thà thập thò.
Trông vô cùng đáng nghi.
Liêu Văn Kiệt có ấn tượng sâu sắc với nhân vật này, vượt xa cấp độ của Ngô Lạc Thiến, Châu Tinh Tinh và Tào Đạt Hoa.
“Này cậu đẹp trai, cậu đã đứng nhìn tôi hai phút rồi đấy, ảnh hưởng nghiêm trọng đến không gian riêng của tôi và bạn tôi. Phiền cậu tránh ra một chút được không?”
“Nhìn tạo hình của anh thế này, chẳng lẽ là chuyên gia bắt ma?”
“Ồ, không ngờ ở nơi hẻo lánh này cũng có người biết đến tên tuổi của chuyên gia bắt ma Leon này.”
Leon đứng dậy, kéo kính râm xuống, quan sát Liêu Văn Kiệt từ trên xuống dưới: “Người đẹp trai, câu ở đâu thế?”
“Tôi là dân cư ở đây, sống ở tầng chín.”
Liêu Văn Kiệt nói xong thì hỏi tiếp: “Chuyên gia bắt ma, anh mặc đồ như thế này, còn cả tên tiếng Anh... Chẳng lẽ anh không có tên tiếng Trung à?”
“Có chứ, tên tiếng Anh của tôi là Leon, tên tiếng Trung là Lý Ngang, tùy cậu gọi thế nào cũng được, không cần khách khí.”
“...”
Liêu Văn Kiệt nhướn mày, đáp án này nằm ngoài dự liệu của hắn. Hắn còn tưởng đối phương sẽ nói mình tên là X Tinh hoặc là XX Tinh gì đó.
“Được rồi, cậu trai đẹp, cậu còn chưa tự giới thiệu!”
“Tôi vừa nói rồi, Liêu Văn Kiệt, dân ở đây.”
“Ha ha, Liêu Văn Kiệt... A Kiệt đúng không!”
Lý Ngang đẩy gọng kính lên, ra vẻ nhìn thấu hồng trần: “Cậu cả một thân niệm lực không chịu che giấu, buổi tối sáng bừng như một ngọn đèn. Thế mà giờ lại bảo với tôi là dân ở đây, lừa ai thế?”
Liêu Văn Kiệt nghe thế thì giật mình, lần đầu tiên có người nhìn ra hắn có niệm lực, Quỷ Vương Đạt còn chưa nói.
“Sao lại giật mình thế, sư phụ cậu không nói cho cậu biết à?”
Lý Ngang giống như nghĩ đến chuyện gì, kinh ngạc nói: “Không thể nào, đừng nói là tự học thành tài nhé?”
“Tôi đúng là không bái sư, luyện tập niệm lực từ sách cổ... Đợi chút, anh định làm gì?”
Liêu Văn Kiệt đang giải thích thì thấy Lý Ngang nheo mắt nhìn mình, hắn lập tức lùi ra sau hai bước.
“A Kiệt, trên người cậu có một mùi rất nặng...”
Lý Ngang lại gần Liêu Văn Kiệt, ngửi một chút: “Là mùi của ma, cậu bị ma ám, ngay mấy ngày gần đây.”
“Ma ám?”
Liêu Văn Kiệt khẽ run lên, vô thức nhìn về phía di ảnh của bà cụ Lý ở góc tường.
“Không phải bà ta, thứ ám cậu còn lợi hại hơn bà ta nhiều.”
Lý Ngang đi quanh Liêu Văn Kiệt ba vòng: “Quái lạ, dựa vào thực lực của cậu thì có thể ép con ma đó rời khỏi cậu từ lâu rồi, chẳng lẽ trong tiểu khu này còn cao thủ nào khác?”
“Có cao thủ khác thì có gì lạ đâu, không ai quy định mỗi nơi chỉ được có một cao thủ.”
“Ha ha, cậu cũng không tồi. Được rồi, cao thủ đó chính là kẻ hèn này.”
Lý Ngang nhìn đồng hồ, đưa một bát sữa cho Liêu Văn Kiệt: “Đêm nay tôi muốn bắt ma, nếu không muốn chết thì tránh xa một chút. Bát sữa này cho cậu để phòng thân.”
“Chờ đã.”
Liêu Văn Kiệt bưng bát sữa, khóe mắt giật giật: “Đại sư, vừa rồi anh nói tôi không biết thu liễm niệm lực, vậy phải thế nào mới có thể tùy ý điều khiển niệm lực, phóng thu tùy ý đây?”
“Hỏi hay lắm!”
Lý Ngang giơ ngón cái lên, chậm rãi trả lời: “Vấn đề này nằm trong điểm mù kiến thức của tôi, tôi không phải đạo sĩ, cũng không phải cao thủ võ lâm, càng không có dị năng gì, thế nên tôi không trả lời được.”
Vậy thì anh thể hiện cái khỉ gì!
“Đại sư, vậy anh làm thế nào để thu liễm niệm lực?”
“Không thu liễm chút nào, tất cả mọi người đều là bóng đèn, tôi càng thêm sáng mà thôi...”
Lý Ngang cười đắc ý: “Mặc dù tôi không biết nhưng tôi quen một người biết, cậu đưa số điện thoại cho tôi, hôm nào tôi hẹn anh ta ra ngoài đánh mạt chược thì sẽ gọi cho cậu.”
“Có thể cho tôi số điện thoại của người đó không, tôi chủ động liên hệ.”
“Làm gì, sợ tôi chạy mất à?”
Không, tôi sợ anh bị người ta dùng cưa điện chém thành hai khúc.
Liêu Văn Kiệt nhớ rất rõ ràng, đại sư bắt ma trong phim bị ma nhập vào người. Bằng ý chí mạnh mẽ kiên cường, đại sư đã phong ấn ác ma trong cơ thể mình, sau đó cùng chết với nó.
Ác ma bị tiêu diệt, đại sư cũng không còn.
(Lý Ngang là vai diễn của Châu Tinh Trì trong phim Chuyên gia bắt ma. Lý Ngang bị hồn ma nhập vào người, để không muốn hồn ma điều khiển mình đi giết người, Lý Ngang đã phong ấn con ma vào cơ thể mình, sau đó bảo người dùng cưa điện chặt đầu mình để con ma không thể siêu thoát)
Tính toán thời gian thì hôm nay chỉ cách ngày giỗ của anh ta mấy ngày, điều này khiến Liêu Văn Kiệt không thể yên tâm được.
Vất vả lắm mới tìm được cơ hội gặp đạo sĩ chân chính, dù thế nào đi nữa cũng phải xin được số điện thoại này.