“Hừ!”
Liêu Văn Kiệt: (???)
Con mẹ nó, không hợp lẽ thường!
“A Kiệt, sao hôm nay cháu về sớm thế?”
Tào Đạt Hoa hỏi, lần đầu làm việc bị bắt tại trận, ông phải hỏi rõ lý do, tránh lần sau lại xấu hổ.
“À, cháu lại được nghỉ phép, một tháng.”
“Lại nghỉ? Công ty cháu làm gì thế? Làm từ thiện à?”
“Không phải, mọi chuyện là thế này...”
Liêu Văn Kiệt kể đầu đuôi mọi chuyện cho ông: “Quản lý của cháu vẫn đang sốc nên quyết định nghỉ ngơi một tháng, nhân tiện cũng cho cháu nghỉ luôn.”
“Thì ra là vì vụ án của Điền Vĩ Cường...”
Madam Vương sắc mặt nghiêm nghị, tán thưởng: “A Kiệt, đứng trước 50 triệu mà vẫn kiên định như thế, đúng là thím phải nhìn cháu bằng con mắt khác.”
“Nói nhảm, cũng không nhìn xem đây là cháu của ai.”
Tào Đạt Hoa hừ một tiếng: “Cha mẹ A Kiệt mất sớm, mấy năm học đại học đều được anh chăm sóc. Có anh để ý, nhân phẩm của nó có thể kém được sao?”
“Đúng, A Đạt anh lợi hại nhất.”
Liêu Văn Kiệt: (???)
Quá phách lối, quá vô liêm sỉ, không thể nhịn được nữa!
"Hôm nay tạm thời được nghỉ, cho nên về nhà hơi sớm, quấy rầy hai vị thật sự là có chút áy náy, như vậy đi, cháu làm bữa cơm để tạ lỗi."
Tào Đạt Hoa quá mức kiêu ngạo, Liêu Văn Kiệt không thể nhịn được nữa, cười nói: "Chú Đạt, món Phật nhảy tường của chú thật sự là mỹ vị nhân gian, không bằng đêm nay cũng biểu hiện một chút đi."
"A Đạt, thì ra kỹ năng nấu ăn của anh tốt như vậy!"
Madam Vương liên tục kinh ngạc, càng thêm sùng bái Tào Đạt Hoa: "Em chưa từng nghe anh nói, em thật thích tính cách khiêm tốn, giấu tài, giản dị tự nhiên của anh, mỗi lần đều làm cho người ta kinh ngạc."
"Đừng nghe A Kiệt nói bậy, anh đâu biết làm Phật nhảy tường, chỉ là món tả pí lù mà thôi, chẳng qua nguyên liệu nấu ăn chọn lựa kỹ càng, cùng với bí phương nấu ăn đặc biệt của anh, cho nên mới ngang ngửa với Phật nhảy tường."
Tào Đạt Hoa khiêm tốn xua tay, đúng lúc ngắt ngang Liêu Văn Kiệt đang muốn mở miệng lần nữa, nhíu mày nói: "Hôm nay thời gian có hạn, làm món tả pí lù là không kịp rồi, có hơi tiếc. . . . . . Quên đi, không nói đến cái này nữa, hôm nay chúng ta đi ăn tiệm, coi như chúc mừng người trong nhà lần đầu gặp mặt một chút."
"Không đâu, chú Đạt, thời gian dư dả. Cho dù làm Phật nhảy tường không kịp, nhưng mà tám món chính chú đều thành thạo, chọn đại một món. . . . . ."
"Ai nha, thằng nhóc thối này, chú nói đi ăn tiệm thì đi ăn tiệm đi, nói nhiều như vậy làm gì."
Nói xong, Tào Đạt Hoa kéo Liêu Văn Kiệt hướng ra ngoài cửa, vừa rồi Madam Vương có chút xộc xệch, nên một mình đi vào phòng ngủ, bảo hai người chờ một lát.
"Nhanh một chút, đừng lâu quá, thật ra em trang điểm hay không trang điểm đều không sao cả, anh coi trọng chính là nhân phẩm của em, không phải vẻ ngoài."
Nói với một câu vào phòng, Tào Đạt Hoa xoay người lập tức đổi sắc mặt, lấy ra một điếu thuốc lá đưa lên: "Anh Kiệt, anh hút thuốc?"
"Cháu không hút."
Liêu Văn Kiệt đẩy điếu thuốc trước mặt ra, thở dài: "Chú Đạt, cháu biết chú không còn trẻ, muốn tìm một đối tượng cùng trải qua nửa đời sau, nhưng mà Madam Vương không phải ngốc, chú giả vờ như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ lộ."
"Thằng nhóc thối, cháu nghĩ rằng chú ăn cơm mềm* sao?"
*Ăn cơm mềm: vô dụng, yếu đuối
"Không, chú xem cơm cứng thành cơm mềm mà ăn, còn ăn nhiệt tình như vậy, sao có thể gọi là ăn cơm mềm?"
Liêu Văn Kiệt bĩu môi: "Tự tin lên, trong giới ăn cơm mềm cũng không có vị thần nào như chú đâu!"
"Cơm cứng. . . . . . Cơm mềm. . . . . . Cứng. . . . . ."
Tào Đạt Hoa bị nói cho mơ hồ, nửa ngày cũng chưa tỉnh ra, cuối cùng lắc đầu: "Bậy bạ cái gì đó, nói thật cho cháu biết, chú đây gia nhập tổ trọng án, là thật sự chuẩn bị làm một phen đại sự, theo đuổi em Liên là vừa gặp đã yêu, dù sao chú cũng nên lập gia đình."
"Chú Đạt, tổ trọng án nhiều nguy hiểm cháu không nói, cho dù chú làm nên một phen đại sự thì thế nào chứ, vài năm nữa chú về hưu rồi."
Liêu Văn Kiệt vỗ vỗ bả vai Tào Đạt Hoa: "Nghe cháu một câu, chú không phải A Tinh, không có bản lĩnh như anh ta, an ổn ngồi văn phòng là được, không phải chú cũng vẫn luôn nghĩ như vậy sao?"
"A Kiệt, ý chú đã quyết, cháu không cần khuyên nữa."
Tào Đạt Hoa nghiêm túc nói: "Chú không muốn cứ đần độn không có lý tưởng giống như trước kia nữa, chú muốn chứng tỏ bản thân mình."
"Thật hay giả?"
Liêu Văn Kiệt hồ nghi không thôi, lời này từ miệng Tào Đạt Hoa nói ra, không có một chút độ đáng tin nào.
"Hãy mở to mắt mà chờ xem đi!"
Tào Đạt Hoa hơi hếch cằm lên, ngay sau đó lại lập tức đổi sắc mặt: "Anh Kiệt, thăng chức chi tiêu nhiều, mấy ngày nay chú thật túng quẫn, lát nữa đến quán ăn cho chú mượn ít tiền để nâng cao mặt mũi nhé."
". . . . . ."
. . . . . .
Trên bàn cơm, Tào Đạt Hoa và Madam Vương điên cuồng rải cẩu lương* hết hạn, khiến Liêu Văn Kiệt ăn cơm mà không cảm thấy mùi vị gì.
*cẩu lương: cơm chó, ý chỉ việc các cặp đôi làm những hành động thân mật trước mặt người độc thân.